Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2628: Chưởng khống thiên hạ?

Nó thi triển đại pháp lực, ở bên trong bí ẩn, mang Lục Nhượng cùng với tiểu Kỳ Lân, tiểu Thiên Mã và một cục gạch đưa về phía Tử Lăng, Lâm Cửu Chính.
Sau đó nó mang theo Ngô Đại Đức nhanh chóng rười khỏi đi về phía Đá Thế Giới.

Mà lúc này Lâm Cửu Chính cùng với Tử Lăng còn có chút hơi lo lắng.
Mặc dù trước đây bọn họ đã sắp xếp bố cục này, thế nhưng cũng không thể chắc chắn rốt cuộc hai Đại Đế hắc ám sẽ tạo thành tổn thương như thế nào đến thế giới Cấm Kỵ.
Nhị Đế Nhật Nguyệt… E rằng không ngăn nổi.
Nhưng vào giờ khắc này, ở bên tai của bọn họ chợt vang lên một giọng nói quen thuộc.
Ngay lập tức, trong mắt của Lâm Cửu Chính cùng với Tử Lăng đều sáng ngời.
“Thì ra là như vậy…”
Đôi mắt xinh đẹp của Tử Lăng nhìn lướt qua Đá Thế Giới, sau đó… Bỗng nhiên cúi đầu vẽ tranh.
Nàng cầm lấy một cục gạch, dường như đang phân tích quy tắc ở bên trong cục gạch, sau đó cúi đầu vẽ tranh.

Mà ở bên trong thánh cảnh Côn Luân, mọi người đều tuyệt vọng nhìn về phía Mặc Quyền đang sắp chưởng khống ấn ký Thiên Tâm hắc ám ở bên trên bầu trời.
“Không, Đại Đế hắc ám?”
“Bọn hắn đã đến từ lâu, đang chờ đợi.”
“ Đá Thế Giới của con đường Sáng Thế đều đã bị bọn hắn làm ô nhiễm từ lâu, sáng tạo ra một thế giới hắc ám… Chúng ta chỉ làm lót đường cho người khác.”
“Ngăn cản bọn hắn, nếu không thể giới này sẽ biến thành thế giới hắc ám, thậm chí sẽ ăn mòn toàn bộ thế giới Cấm Kỵ.”
Bọn hắn không cam lòng hô to, rống giận.
“Ngươi dám.”
“Dừng tay.”
Lúc này Nguyệt Đế cùng với Nhật Đế cũng hét to, bọn họ kéo theo thân thể bị thương xông về phía Mặc Quyền.
Thần Nguyệt lại xuất hiện, mặt trời chiếu rọi, mặc dù ánh sáng đã ảm đạm hơn trước rất nhiều, ánh trăng cũng bị tổn hại.
Nhưng bọn họ đều không hề chùn bước mà xông lên.
“Ha ha ha… Mặt trời cùng mặt trăng sẽ trở thành thi thể mà ta thích nhất.”
Mặc Thi bước ra một bước, hắn ta vung tay lên, ở phía sau của hăns ta lại có thể xuất hiện đủ loại thi thể rậm rạp chằng chịt.
Đó là cương thi cổ xưa mặt xanh nanh vàng, thân thể thẳng tắp.
Đó là nữ thi hấp huyết quỷ tóc hồng mắt xanh, vóc người nóng bỏng, ăn mặc cực kỳ mê người.
Đó là xác ướp cả người quấn đầy vải liệm màu trắng, không nhìn thấy rõ mặt mũi, nhưng lại phát ra khí tức tà ác…
Các loại thi thể xuất hiện, con số lên tới ngàn vạn chủng loại…
Có mỹ nữ, có lão nhân, có quái vật… Tạo hình đều không giống nhau.
“Cảm nhận sự xinh đẹp trong hậu cung của ta.”
Mặc Thi mỉm cười vung tay lên, hàng ngàn hàng vạn thi thể đồng thời đánh về phía Nhị Đế Nhật Nguyệt.
Giờ khắc này, thi khí ngút trời, quần thi nhảy múa.
Thậm chí ở bên trong những thi thể này còn có mấy bộ Đế thi, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, lập tức đánh về phía Nhật Đế cùng với Nguyệt Đế.
Mà Mặc Quyền cũng đã bắt đầu dung hợp ấn ký Thiên Tâm.
Cuối cùng.
Rầm.
Mặc Quyền dung hợp toàn bộ ấn ký Thiên Tâm vào bên trong cơ thể, khí tức của hắn ta đột nhiên tăng mạnh, giờ khắc này, tất cả mọi người đều có một loại cảm giác vô hình dường như Mặc Quyền đã trở thành quân chủ của thế giới này, là chúa tể chí cao vô thượng.
Hắn ta đã nắm tất cả mọi thứ của thế giới này ở trong tay.
“Ha ha ha, đây chính là cảm giác vui sướng khi khống chế tất cả mọi thứ hay sao?”
Hắn ta cảm giác Thao Thiên Chi Thuật của bản thân đã cực kỳ nhuần nhuyễn, đã đạt đến đỉnh phong.
“Quỳ xuống cho ta.”
Mặc Quyền hét to một tiếng đối với Nhị Đế Nhật Nguyệt.
Ở bên trong tiếng hét to này giống như ẩn chứa sức mạnh to lớn của cả một thế giới, có thể ra lệnh cho toàn bộ nhật nguyệt tinh thần.
Nhị Đế Nhật Nguyệt đang đại chiến cùng với Mặc Thi, lúc này sắc mặt đại biến, thực lực của bọn họ bị hao tổn quá nhiều, lúc này lại bị lực lượng của thế giới này tấn công, hai người không thể duy trì được nữa, bay ngược ra ngoài.
Bọn họ, thất bại.
“Không…”
“Xong…”
“Nhị Đế Nhật Nguyệt muốn dẫm vào vết xe đổ của Nữ Đế Thái âm cùng với Cổ Đế Thái Dương năm xưa hay sao…”
Mọi người đều cảm thấy kinh khủng, hoàn toàn tuyệt vọng.
“Hôm nay… Chỉ có tử chiến.”
Nhật Đế diễn hóa ra thân thể Kim Ô, ngửa mặt lên trời gào thét:
“Tái chiến.”
Nguyệt Đế cũng nói nhỏ:
“Vì sao… Tiền bối Khiêu đại thần đã tiên đoán sai lầm rồi sao…”
“Tiên Chủng rơi xuống thánh cảnh Côn Luân, Thánh thủy tiến vào núi Lưỡng Nghi. Sáng thế dễ đợi thiên biến, sinh tử khó qua khỏi quỷ môn quan… Hay là chúng ta đã hiểu lầm ý tứ của lão nhân gia ông ấy…”
Nàng không biết, thế nhưng nhìn vào cục diện lúc này nàng cũng không thể suy nghĩ nhiều, ngược lại mỉm cười nói:
“Chủ nhân… Năm đó chỉ còn ta sống sót, hôm nay ta tới gặp người…”
Trong mắt của nàng tràn ngập tiếc nuối, ngược lại nàng nghĩ, hoặc có lẽ đây cũng là sự giải thoát cùng thoải mái…
Trước kia nàng chỉ từng là một con thỏ ngọc đi theo bên người của Nữ Đế Thái âm mà thôi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận