Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2282: Người không lo nhất

Đối với sinh linh của biển sương mù xám mà nói, Chân Tổ chính là tín ngưỡng vô địch.
Hiện tại tín ngưỡng đang sụp đổ.
Sĩ khí của đại quân sương mù xám đều giảm sút.
“Giết, giết! Thập Tôn Nhị Hung vô địch.”
Mà lúc này chiến ý của đại quân tổ giới sương trắng lại tăng vọt.
Đại chiến tiếp tục.
Mà ở bên trên bầu trời.
“Hắn đã giết hai cái Chân Tổ, vì sao còn không có bị điềm xấu cắn nuốt?”
“Lông đâu, vì sao hắn không mọc lông?”
Những Chân Tổ khác đều nhịn không được mở miệng.
Thiên Sư nghịch thiên giết địch chắc chắn sẽ dẫn đến điềm xấu ở bên trong tạo hóa tối tăm…
Vì sao tạo hóa tối tăm ở bên trong trời đất này lại làm như không thấy?
“Bao vây hắn, không nên cho hắn cơ hội.”
Trong lúc nhất thời, mười mấy Chân Tổ xông đến muốn áp chế Lâm Cửu Chính.
Lâm Cửu Chính vừa mới giết chết hai người, lúc này khí tức có chút sụt giảm, trong cơ thể đột nhiên trở nên trống rỗng, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, bị đánh bay ra xa, ho ra máu.
Thời khắc mấu chốt, ở bên cạnh hắn xuất hiện một thiếu nữ váy trắng, đương nhiên đó là Tô Bạch Thiển.
Trước hết nàng đưa thuốc cho Lâm Cửu Chính uống.
Sau đó bóng dáng của nàng biến mất tại chỗ, đi đến hỗ trợ những người khác.
Nam Phong đánh đàn đối địch, tiếng đàn của nàng như mộng như ảo, dung hợp đại đạo của kiếp trước, lúc này nàng đang giằng co cùng với mấy cường giả Chân Tổ.
“Xuân giang triều thủy liên hải bình, hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh…”
(Dịch thơ:
Sông xuân triều dậy mặt biển bằng,
Trên biển trăng cùng triều nước dâng.)
Nàng đang đánh bản nhạc thứ ba Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ của Vạn Cổ Thập âm.
Giờ khắc này, thiên địa ở xung quanh nàng chợt biến đổi, theo tiếng đàn của nàng vang lên, dường như những Chân Tổ này đang tiến vào một thế giới khác.
“Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt? Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân?”
(Dịch thơ:
Ai người đầu đã trông trăng ấy?
Trăng ấy soi người tự thuở nào?)
Là cảm thán thời gian trôi qua như nước, cuộc đời ngắn ngủi.
“Đan kiến trường giang tống lưu thuỷ. Bạch vân nhất phiến khứ du du.”
(Dịch thơ:
Chỉ thấy sông dài đưa nước chảy,
Mây bạc lưng chừng trôi đến đâu.)
Là phiền muộn chua xót không thể làm được gì, vật còn nhưng người đã mất đi rồi.
Ở bên trong đó có đạo tắc thời gian đang chuyển động, trong lúc vô hình đã chém rụng mấy vị Chân Tổ này.
Cảnh giới của bọn hắn lại bị lay chuyển, muốn rơi xuống dưới Chân Tổ.
“Đây là loại ma âm gì vậy?”
Những tên Chân Tổ này đều luống cuống, cảnh giới rơi xuống… Không thể tiếp nhận nổi.
Bọn hắn liều mạng tấn công.
Tiếng đàn của Nam Phong lập tức có một chút âm rung, nguyên lực của nàng cũng hơi khô kiệt.
Mà Tô Bạch Thiển cũng vừa mới đến.
Bên kia.
Huyết Hung Khương Tuyết lực áp năm vị Chân Tổ, nàng giơ tay, dị tượng núi thây biển máu xuất hiện, cả người giống như bước ra từ bên trong huyết ngục.
“Dùng máu, viết tử vong.”
Khương Tuyết lẩm bẩm, nàng thi triển bí pháp, ngay lập tức, bên trong thất khiếu của năm tên Chân Tổ đều có dòng máu màu xám chảy ra.
“Máu của chúng ta… Cũng bị nàng rút đi?”
“Yêu nữ, ngươi đừng mơ tưởng.”
Bọn hắn đều cảm thấy kinh ngạc, sử dụng năm con đường sương mù xám để áp chế máu tươi của bản thân, Đạo Cảnh Địa xuất hiện, lực lượng ngập trời.
Khương Tuyết lại bị loại lực lượng này đánh bay, sắc mặt tái nhợt.
Chỉ thiếu một chút nữa, nàng có thể đánh bại năm tên Chân Tổ này rồi.
“Khương Tuyết tỷ tỷ, cho tỷ cái này.”
Lúc này Tô Bạch Thiển đã tới, đưa cho Khương Tuyết mấy chai thuốc.
Khương Tuyết gật đầu, trực tiếp ăn vào, khí cơ trực tiếp bạo phát, lại đi vào trạng thái toàn thịnh một lần nữa.

Mà ở bên kia.
Tâm Ninh đối mặt với bảy tên Chân Tổ, thế nhưng lúc này nàng lại khiến cho bảy tên Chân Tổ hoảng sợ thất sắc.
“Tại sao ngươi có thể tìm được kẽ hở ở bên trong pháp của ta?”
Một tên Chân Tổ bị bàn tay nhỏ của Tâm Ninh đánh trúng, trong ngực có thêm một cái lỗ thủng lớn, khí huyết suy bại, sắc mặt sợ hãi.
Tâm Ninh cười nói:
“Trên sách có ghi đó, thực ra pháp của ngươi cũng không tệ, thế nhưng ngay cả đường ngươi cũng chưa có mò đến được đâu.”
Nghe vậy tên Chân Tổ này có chút muốn hộc máu, lão ta rất muốn nói, sách gì mà lại có thể viết được đại đạo của lão ta?
Tên Chân Tổ kia đánh tới, thân ảnh của Tâm Ninh chợt lóe lên, tránh được sát chiêu của lão ta, không ngờ nàng lại trực tiếp xuất hiện ở bên trên con đường màu xám của tên Chân Tổ đó.
“Đạo của ngươi cũng có vấn đề, con đường đạo tắc màu xám này rất dễ dàng cắn trả, ta giúp ngươi.
Nàng giơ tay, không ngờ lại có thể thay đổi quy tắc của con đường màu xám kia, ngay lập tức sát khí xuất hiện ở bên trên con đường màu xám lại chủ động tiêu diệt tên Chân Tổ đó.
Tròng mắt của tên Chân Tổ kia cũng sắp rớt xuống rồi, đây là cái quỷ gì vậy, bản thân tu luyện ra một con đường màu xám thế nhưng lại chủ động đánh giết chính mình?
Bạn cần đăng nhập để bình luận