Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2776 - Mất mát lúc nhỏ

Ma Hung gật đầu nói:
“Ta biết rồi.”
Lúc này ma nữ mới gật đầu nói;
“Đại nhân, ngài nên ăn cơm đi.”
Nghe vậy tiểu cô nương lại lắc đầu nói:
“Không… A Lan, ta không muốn ăn cơm, ta không muốn ăn cơm của ngươi, ngươi sẽ chết… Ta không muốn ngươi chết, A Hoa, A Tử đều đã chết hết, ta không muốn ngươi chết…”
Nàng khóc to, muốn chạy trốn.
Nhưng A Lan giữ lấy bả vai của nàng, đôi mắt tràn ngập nước mắt trong suốt nhìn nàng, nói từng câu từng chữ:
“Đại nhân, ngài là hy vọng của chúng ta, chúng ta có thể chết, nhưng ngài nhất định phải lớn lên… Nếu như không ăn cơm, A Lan sẽ chết ngay bây giờ.”
Nàng ta lấy ra một cái dao găm đặt ở trên cổ mình.
Tiểu cô nương lau nước mắt nói:
“Ta không muốn ăn… Ta không muốn ăn… Thế nhưng ngươi đừng tự sát có được hay không…”
Trong mắt A Lan toàn là nước mắt, cũng cười nói: “Đại nhân, ngài nhất định phải ăn.”
Nàng ta vén tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, dùng dao găm cắt cổ tay của mình, đưa đến sát bên miệng của bé gái.
“Không…”
Tiểu cô nương kháng cự, nhưng vẫn bị rót xuống ma huyết.

Đêm hôm đó.
A Lan bị tộc nhân mang tới mộ địa, nàng ta đã cạn sạch máu tươi.
“A Lan, ngươi có di ngôn gì không?”
Ma Khải mới nhậm chức Bộ Lạc Vương nhìn A Lan, trong đôi mắt tang thương mang theo sự thương xót.
Chỉ mới qua thời gian năm, tóc của hắn ta cũng đã hoá hoa râm.
“Vương, A Lan không còn gì nuối tiếc nữa, chỉ là người không cần nói cho Ma Hung đại nhân ta đã chết đi có được hay không? Ta sợ nàng đau lòng… Nàng thực sự rất hiền lành, có lẽ là do chúng ta đã buộc nàng đi trên con đường tàn khốc nhất…”
Trên khuôn mặt của A Lan mang theo sự bi thương nói:
“Vì Ma Tộc, chúng ta không có sự lựa chọn… Nhưng nếu như có thể được, xin hãy cho nàng một khoảng thời gian vui vẻ… Được không?”
A Lan nói xong, nhắm chặt hai mắt lại, trên khoé mắt của nàng có một giọt nước mắt chảy xuống.
Nhìn A Lan chết đi, Ma Khải chống đỡ cơ thể đứng lên.
“Vương, trong tộc đã không có người có ma huyết thích hợp cho Ma Hung đại nhân nữa.”
Phía sau, một Ma Tộc nói nhỏ.
Ma Khải ngẩng đầu nhìn về phương hướng cương vực Nhân tộc.
Trong mắt của hắn ta bộc phát ra một tia sáng đỏ thẫm.
“Ta đi tìm.”

A Lan rời khỏi, tiểu cô nương ngồi ngây ngốc ở trong sơn cốc ba ngày.
Trong ba ngày qua, nàng đã từng đi tới mộ địa rất nhiều lần.
Thế nhưng nàng không dám đi vào.
Nàng biết mấy người A Lan, A Hoa… Những người đã từng thân thiết như người nhà đều đang nằm ở bên trong, vĩnh viễn yên lặng.
“Ma Tộc phục hưng… Ta muốn Ma Tộc phục hưng…”
Nàng lau nước mắt, không hiểu rốt cuộc bốn chữ này có ý nghĩa gì, nhưng nàng biết đây là chuyện mà các nàng A Hoa, A Lan đã dùng tính mạng của mình để yêu cầu nàng làm được.
Đêm hôm đó, Ma Khải quay trở về.
Hắn ta đã đánh mất một cánh tay, trong ngực có thêm một lỗ thủng, trên người chồng chất vết thương.
Nhưng hắn ta đã bắt được năm tiểu hài tử có tuổi tác xấp xỉ tiểu cô nương.
“Đều là thiên tài nhân tộc… Đưa cho Ma Hung đại nhân…”
Hắn ta chỉ kịp nói một câu, sau đó rơi vào hôn mê.
Năm hài tử nhân tộc bị nhốt, trên dưới Ma tộc đều đang vội vã chữa thương cho Bộ Lạc Vương mà không quan tâm tới bọn hắn.
Ma Hung vẫn thích chạy nhảy chơi đùa ở bờ suối như trước, nàng thích ngắm nhìn những con cá tự do tự tại ở trong nước, thích xem hươu rừng chạy trốn.
Một hôm, nàng gặp năm hài tử nhân tộc kia, năm hài tử nhân tộc đang bị tộc nhân của nàng dẫn đi tới Ma Trì tắm rửa, để chuẩn bị lấy máu cho Ma Hung.
Lần đầu tiên Ma Hung nhìn thấy hài tử cùng tuổi, nàng đi theo một lúc, những người lớn Ma Tộc cũng không có để ý.
Ở bên trong Ma Trì, năm đứa bé đều do dự không dám đi vào.
“Nước này rất sạch sẽ, các ngươi xuống chơi đi.”
Ma Hung xung phong nhận việc, nàng đi vào bên trong Ma Trì, bắt một con cá sinh sống ở bên trong Ma Trì lên nói:
“Các ngươi xem, bên trong còn có cá.”
Năm hài tử nhân tộc tỉnh tỉnh mê mê bị bắt tới, vẫn mang tâm tính trẻ con, lập tức chơi đùa cùng với nàng.
“Ngươi tên là gì? Ta là Trịnh Vận, là thiên tài Trịnh gia.”
Một tiểu cô nương nhìn Ma Hung rồi tự giới thiệu mình.
Ma Hung nói: “Ta là Ma Hung.”
Nghe vậy một đám con nít đều bật cười.
“Ngươi không phải Ma Hung.”
“Ngươi lừa chúng ta…”
Bọn họ không tin, Ma Hung cố gắng giải thích, nàng thực sự tên là Ma Hung.
Nàng cũng biết tên của những tiểu hài tử này.
Trịnh Vận, Vương Thiên, Lư Tiểu Tùng, Từ Thanh, Mộc Hàm.
Các nàng bắt cá ở trong ao, nghịch nước, không còn có sự phân biệt giữa Ma Tộc cùng với Nhân Tộc, cực kỳ hài hoà.
Ngày thứ hai, bọn họ cùng đi đến sông bắt cá chạch, bắt được thật nhiều cá trạch, thế nhưng sau khi bắt xong, Ma Hung lại kêu mọi người thả cá chạch đi.
Bọn họ chơi đùa ở bên trong sơn cốc, tìm kiếm kho báu được chôn giấu dưới gốc cây, cùng nhau sắm vai người lớn…
Bạn cần đăng nhập để bình luận