Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2382: Mãng xà nhỏ ngoan ngoãn nghe lời 3

Hắn ta vừa mới dứt lời, ở bên trong Đạo Cảnh Địa, nữ kiếm tiên phát hiện tốc độ tử vong của nàng ta còn nhanh hơn, gần như tất cả nội tạng sắp chảy ra ngoài rồi.
Nàng ta vội vàng bịt kín lỗ tai nói:
“Ngươi đừng nói nữa… Ta không muốn nghe.”
“Quên quên quên hết đi.”
“Ta không nghe thấy cái gì cả, ta không nhìn thấy cái gì cả… Không có quan hệ gì với ta, không có quan hệ gì với ta…”
Nàng ta thực sự… Kinh khủng đến cực điểm, sau đó bỗng nhiên vặn đầu của mình xuông, sử dụng tất cả các thủ đoạn thần thông để đánh vào trên đầu mình.
Nàng ta đang điên cuồng chém hết tất cả những ý niệm vừa mới xuất hiện ở trong đầu, huỷ diệt hết tất cả chân tướng mà mình biết.
Cuối cùng xu thế tử vong ở trên người của nàng ta mới trì hoãn được, chẳng qua đầu đã nhão nhoẹt, rốt cuộc đã ma diệt được hết tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra.
“Xảy ra chuyện gì…”
“Tại sao ta phải tự đánh vỡ đầu lâu của chính mình?”
Nữ thi còn chưa chết, lúc này có chút đần độn lên tiếng:
“Rốt cuộc ban nãy ta đã biết đến chuyện gì… Thật đáng sợ, thật đáng sợ.”
Nàng ta vẫn cảm thấy kinh khủng như trước.
“Nữ kiếm tiên, ta chính là thiên mệnh chi tử, lẽ nào người kia còn lợi hại hơn so với ta hay sao…”
Lâm Nhất Hạo vẫn còn đang lải nhải.
“Câm miệng.”
Kiếm tiên thối rữa vội vàng quát to nói:
“Từ giờ trở đi, không cho phép nói thì không được nói, còn dám nói một câu, ta giết chết ngươi.”
Nàng ta thực sự sợ hãi.
Loại con kiến giống như Lâm Nhất Hạo này, bởi vì quá nhỏ yếu, căn bản không có cách chạm đến nhân quả, như vậy ngược lại an toàn…
Thế nhưng nếu như nàng ta nghe tiếp thì thực sự sẽ bị tên Lâm Nhất Hạo này giết chết rồi.
Lâm Nhất Hạo: “...”

Mà ba người Lý Phàm, Phạm Phách Minh, Phạm Dao Dao cũng đã bước vào trong sương mù.
“Nơi này rất gần với trung tâm của dãy núi Hàn Thước rồi… Có lẽ sẽ rất nguy hiểm.”
Vừa mới đi tới, Phạm Phách Minh đã tràn đầy mồ hôi lạnh.
Hắn ta thực sự lo lắng.
Nhưng Lý Phàm có chút buồn bực… Nguy hiểm?
Vì sao hắn lại không cảm giác được…
Lẽ nào bởi vì hắn quá yếu hay sao?
Hắn rất nghi ngờ…
“Không đúng… Gặp nguy hiểm.”
Bỗng nhiên Phạm Phách Minh biến sắc, giờ khắc này, hắn rõ ràng cảm nhận được sự khủng hoảng có nguồn gốc từ sâu trong linh hồn.
Dường như chính mình đã bị thứ gì đó quan sát, lúc nào cũng có thể chết đi.
“Đó… Đó là cái gì…”
Phạm Dao Dao cũng hoảng sợ chỉ về phía trước.
Mấy người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy ở cách đó không xa, bên trên một khối đá cổ xưa có mọc ra một đóa liên hoa trắng như tuyết.
Thế nhưng ở bên trên tảng đá kia lại có một con mãng xà màu đen to như cánh tay, lúc này đang le lưỡi, vẻ mặt cảnh giác.
“Cấm thú này… Rất kinh khủng… Xong, chúng ta đã xông vào lãnh địa của nó.”
Phạm Phách Minh trực tiếp sợ đến mức run chân, loại cấm thú cấp bậc này… Sợ rằng ngay cả ba vị Hùng chủ có đến cũng chỉ có một con đường chết.
“Làm sao bây giờ…”
Phạm Dao Dao cũng luống cuống.
Lý Phàm lập tức nở nụ cười nói:
“Một đoá hoa sen đá, vị thuốc có chút hiếm thấy, có thể dùng để cường tráng gân cốt.”
“Không biết niên đại ra sao, hái thử xem sao.”
Lúc này hắn đi về phía tảng đá kia.
“Ngươi làm cái gì… Nguy hiểm đó.”
Phạm Phách Minh vội vàng lên tiếng, người này muốn chết hay sao?
Mấy người bọn họ muốn chạy trốn cũng không trốn thoát được, hắn lại chủ động đi lên?
Xong xong!
Nhưng Lý Phàm cũng rất thản nhiên, trong lòng tự nhủ có lẽ hai huynh muội này đến từ trong thành, chưa va chạm xã hội nhiều… Một con mãng xà nhỏ mà thôi có cái gì đáng sợ?
Mặc dù loại động vật như rắn này rất doạ người, thế nhưng sống ở nông thôn thì cũng nhìn thấy nhiều, một con mãng xà nhỏ như vậy… Trẻ con ở trong thôn cũng có thể gây khó dễ được.
Hắn tuỳ ý tìm một cái cành cây, tiện tay quơ quơ con mãng xà.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Phạm Phách Minh cùng Phạm Dao Dao trực tiếp trợn tròn mắt.
“A? Này… Tình huống này là như thế nào?”
Con ngươi của Phạm Phách Minh cũng sắp rơi xuống.
Con mãng xà màu đen kia tuyệt đối là cấm thú kinh khủng, ít nhất đã đạt đến cảnh giới Tức Nhưỡng.
Cho dù ba vị hùng chủ có tới, e rằng đều phải huyết chiến, phải trả một cái giá thật là to lớn.
Nhưng mà bây giờ lại có thể bị một Phạm Ly thoạt nhìn rất bình thường, cầm một nhánh cây nhỏ bắt đi rồi?
Hơn nữa con mãng xà kia vẫn không hề động đậy… Thoạt nhìn có vẻ rất biết điều?
Này là cái quỷ gì?
Hắn cảm giác hình như nhân sinh quan cùng thế giới quan của mình đều trực tiếp bị lật đổ.
Mà đôi mắt to của Phạm Dao Dao cũng sáng bừng, hai tay của nàng ôm lấy túi xách thỏ con của mình nói:
“Oa, cuối cùng lão đại cũng không muốn diễn nữa rồi sao?”
Trong lòng của nàng đang hưng phấn nhảy nhót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận