Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2607: Người không lo 2

Bổn nguyên hắc ám của các nàng không ngừng mất đi, vụ khí bốc hơi lên khiến cho dung mạo của các nàng trở nên trắng bệch như người chết, những vết sẹo, vết kiếm lại xuất hiện ở trên người của các nàng một lần nữa, tính mạng hắc ám của các nàng đang biến mất.
“Chúng ta sinh ở trong hắc ám, hắc ám sẽ che chở cho chúng ta… Không…”
“Vị kia cũng đã có vương tọa ở trong bóng đêm, vì sao một đạo thân khác của hắn còn muốn giết chết chúng ta?”
Hỏa Đế hắc ám cùng với Mộc Đế hắc ám đều không cam lòng, thế nhưng cho dù các nàng có là Đại Đế thì vẫn yếu đuối giống như một con kiến vậy, bổn nguyên nhanh chóng biến mất.
Các nàng đã trở thành những thi thể thối rữa ngã ở trên mặt đất.
Mà Hỏa Linh Nhi, Mộc Uyển Thanh nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi cảm thấy nặng nề.
Đây đã từng là thi thể của các nàng, nhưng bởi vì ở bên trong hắc ám nên đã nhận được một loại sinh mệnh khác.
Loại cảm giác này cực kỳ quỷ dị.
“A…”
Đồng thời ở bên kia, Mặc Thiết cũng kêu lên thảm thiết, âm thanh vô cùng đau đớn.
Cả người của hắn ta đều ngã ở trên mặt đất, mà lá của một cây cỏ đã đâm xuyên thủng qua lồng ngực của hắn ta, sinh trưởng từ bên trong máu thịt của hắn ta.
Đây là một loại đau đớn cực hạn, bị một cây cỏ cắn nuốt sạch sẽ toàn bộ máu thịt từng chút từng chút một.
“Không… Ta chính là Mặc Thiết, ta chính là Đại Đế, là một con ác thú, làm sao có thể bị một cây cỏ giết chết được…”
Mặc Thiết đau đớn hét to, ngũ tạng lục phủ của hắn ta đều bị rễ cỏ đâm thủng, sau đó hấp thu…
Cuối cùng trong sự đau đớn cùng cực, hắn ta kêu lên một tiếng thê thảm, trực tiếp ngất xỉu.
“Ha ha ha… Tất cả sinh mệnh không sạch sẽ đều đáng phải chết.”
“Tuyệt diệt sinh linh, ta cũng phải bắt đầu thôi, còn phải trả lại sự trong sạch cho vũ trụ.”
Đại Đế Mặc Tranh bỗng nhiên ra tay chuẩn bị đập một cái ở sau gáy của chính mình.
Hắn ta muốn tự sát.
Nhưng mà lúc này Thanh Trần chợt nói:
“Dừng tay.”
Mặc Tranh nhìn về phía Thanh Trần, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng nói:
“Làm sao?”
Thanh Trần nói:
“Đại huynh đệ, ngươi làm như vậy không cảm thấy ngươi quá ích kỷ hay sao?”
Mặc Tranh sửng sốt nói:
“Ích kỷ?”
Thanh Trần nói:
“Đương nhiên rồi.”
“Ngươi nghĩ xem, ngươi có nghiệp chướng nặng nề như vậy, lại muốn chết đi, như vậy thì ngươi khác gì một kẻ nhu nhược? Ngươi xứng đáng với vũ trụ này sao?”
“Đừng quên, chỉ một mình ngươi chết đi, còn có ngàn ngàn vạn vạn người như ngươi nữa.”
“Ngươi không nên chết đi như thế, mà là nên lưu lại để có ích lợi hơn, không ngừng phấn đấu vì nghiệp lớn trả lại sự trong sạch cho vũ trụ, quay trở về trong bóng tối, có thể giết được người nào gì chết, phải âm thầm giết chết hết tất cả đám thanh niên thiên tài, nhân vật hạt giống trước khi bọn hắn trưởng thành.”
“Dùng sinh mệnh có hạn của ngươi phấn đấu quên mình cho sự nghiệp vô hạn, dùng thanh xuân của ngươi để viết nên bản trường ca về một vũ trụ trong sạch.”
“Đi thôi, bản luật vũ trụ đang kêu gọi ngươi, số mệnh hắc ám đang chờ đợi ngươi, để mộng tưởng vĩ đại của ngươi cứu rỗi linh hồn nặng nề nghiệp chướng của ngươi.”
Lời nói của Thanh Trần dõng dạc hùng hồn, giọng nói của hắn thực sự giống như đang tuyền truyền giác ngộ, như tiếng chuông vang vọng khiến cho linh hồn của con người đều phải chấn động.
“Dùng sinh mệnh có hạn của ta để phấn đấu quên mình cho sự nghiệp vô hạn, dùng thanh xuân của ta để viết nên bản trường ca về một vũ trụ trong sạch.”
Giờ khắc này, Mặc Tranh cũng kích động, hắn ta giống như hít phải thuốc lắc, nắm chặt bàn tay, giống như là nhìn thấy được ánh sáng.
“Ta phải quay trở về… Ta muốn trở thành một thợ săn âm thầm giết sạch bọn hắn, đặc biệt là những tên oắt con trẻ tuổi, nhân dịp bọn hắn còn chưa trưởng thành, tiêu diệt ở trạng thái mới sinh ra.”
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Thanh Trần vỗ vai hắn ta một cái, tán thưởng nói;
“Đúng vậy, nhớ kỹ sau khi ngươi quay trở về, hãy giữ yên lặng, cho dù bất kỳ một người nào nói với ngươi thì cũng không được nghe, không giao lưu, chỉ hành động.”
Bởi vì ngộ nhỡ có người khác giao lưu cùng với hắn ta, sự độ hoá của Thanh Trần sẽ lập tức tiêu tan thành mây khói.
Dù sao Mặc Tranh cũng chính là Đại Đế, Thanh Trần lợi dụng nhân thức của bản thân hắn ta, tạo thành một tấm lưới cho hắn ta, tấm lưới này thực sự quá yếu ớt, lúc nào cũng có thể sẽ vỡ tan ra.
Phương thức đảm bảo duy nhất chính là khiến cho hắn ta không được giao lưu cùng với những người khác.
Nghe vậy Mặc Tranh yên lặng gật đầu, hắn ta bỗng nhiên vung tay lên nấu chảy lỗ tai của mình thành máu thịt be bét, chém rụng cả đầu lưỡi.
Hắn ta sử dụng thần thông tự chém, cho nên hiện tại đã hoàn toàn trở thành một người câm.
Trong mắt của hắn ta lộ ra vẻ kiên định không gì sánh được, giống như một chiến sĩ kiên cường quyết tâm, chiến ý kinh thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận