Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2403: Vạn đạo về Phàm 2

“Thập Tam cố hết sức…”
Một giọng nói than thở nhẹ nhàng vang lên, dường như đang lẩm bẩm, sau đó, trên thân thể hư thối, vải liệm hoàn toàn rơi xuống, thịt thối hoá thành tro bụi tiêu tan theo gió, chỉ còn một bộ xương khô ngã ở trên mặt đất.
Mà ngay cả thanh kiếm rỉ sét màu đen của nàng ta cũng đã bị vỡ vụn, rơi xuống thành đầy mảnh nhỏ.
Giờ khắc này, trong thiên địa hoàn toàn yên tĩnh.
Độc Cô Ngọc Thanh đã bị áp chế hoàn toàn.
“Kiếm rất mạnh, nhưng không đủ mạnh…”
Bên trong bông hoa màu đen yêu dị, con mắt bí ẩn nhìn kỹ năm chữ kia một lúc lâu, hình như đang lẩm bẩm, có một luồng khí cơ hiện lên, năm chữ Nhất Kiếm Áp Thiên Nam do Độc Cô Ngọc Thanh viết ra trực tiếp tiêu tan thành mây khói.
Sau đó sương mù màu đen xông về phía Độc Cô Ngọc Thanh, một tấm vải liệm to lớn ở bên trong đó dường như muốn bao trùm lấy Độc Cô Ngọc Thanh.
Đồng thời đám khói đen sống lại kia cũng vọt tới một lần nữa, xuất hiện ở trước mặt của hắn.

Mà giờ khắc này.
Dãy núi Hàn Thước, bên trong sương mù dày đặc.
Khu vực đặt những tảng đá màu đen, Lý Phàm chỉ còn lại tảng đá màu đen cuối cùng.
Tất cả các tảng đá… Đều bị hắn đục qua rồi.
Có tảng đá chỉ còn lại có một tay, có tảng đá chỉ còn lại có một chân… Càng về sau, những tảng đá càng bị đục nhiều hơn, thậm chí có tảng đá chỉ còn lại một đường cong đơn điệu.
“Tảng đá vốn không hề có gì, có điêu khắc, điêu khắc từ không cho tới có, điêu khắc hoàn mỹ hòa hợp, tạo thành rất nhiều ý nghĩa.”
“Chỉ khi nhìn thấy hư vô từ trong vĩ đại, chúng ta mới có thể giữ lấy được, dùng không thắng có.”
Nói xong hắn nhấc cái đục lên, trực tiếp điêu khắc lên hình ảnh cuối cùng, đục hết toàn bộ, không còn một chút gì nữa.
Điêu khắc bị đục thành một hàng.
Từ điểm đầu cho đến điểm cuối. từ có thành không, đường cong dần dần giảm đi, cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Một khối nối tiếp một khối, cho dù là tăng lên hay giảm đi nhưng đều có thể nhìn thấy dấu vết diễn biến của điêu khắc, tăng giảm nối liền thành một mạch, bên trong mơ hồ, dường như cực kỳ tự nhiên.
“Từ không đến có, từ có đến không… Có chữ thắng không, nhưng không cũng có thể thắng có…”
Lý Phàm thu cái đục vào, lạnh nhạt nói ra một câu.
Sở dĩ ra tay chỉ là bởi vì người điêu khắc này đã tiến vào một cảnh giới của đại đạo.
Mà muốn từ có lấy được chân ý hư vô cũng là điều rất khó khăn.
Nếu như sử dụng một ví dụ tục tằng để hình dung, đó chính là hoàng đế và một kẻ ăn mày, từ kẻ ăn mày bước từng bước đi đến ngôi vua, nhận được quyền lực, tôn vinh, phú quý… Bản thân nhận được tất cả mọi thứ trên thế gian, từ không đến có.
Sau khi trở thành Hoàng Đế, lại có mấy người có thể nhìn ra được sự hạn chế và ràng buộc của “có” đối với bản thân mình? Tất cả những người chìm đắm ở trong “có”, hầu như đều không thể nào.
Bởi vì cái gọi là vinh hoa phú quý che mờ mắt, ai có thể nhìn thấy bản thân từ bên trong huy hoàng trở thành suy bại?
Đồng thời, đạo điêu khắc cũng là như thế, nắm giữ vô tận tài nghệ, pháp môn, có thể nói là hoàn mỹ, nhưng loại “có” tài nghệ, pháp môn này cũng là một loại ràng buộc, là cánh cửa sinh mệnh của bản thân.
Từ không tới có, nhưng còn từ có đến không, hai chuyện này hoàn toàn không hề liên quan đến nhau.
Cho dù có nắm giữ vạn đạo, cũng có thể dùng tâm tính của một con người bình thường, bắt đầu tại Phàm, kết thúc cũng tại Phàm.
Bị bao vây ở hồng trần, cũng có thể siêu thoát.
Như vậy thì tất cả mọi thứ trên thế gian đều không thể làm gì được mình cả.
Tất cả đạo… Quy về Phàm.
Đúng là như thế.
Nhưng thay đổi những điêu khắc ở chỗ này rốt cuộc có bao nhiêu ý nghĩa, Lý Phàm cũng không thể xác định được.
Thậm chí hắn cảm thấy cho dù bản thân người điêu khắc trước kia nhìn thấy bức điêu khắc của hắn thì cũng sẽ xem không hiểu.
Bởi vì Lý Phàm nghĩ trải qua tất cả mọi chuyện, một đời này của hắn vẫn nên dừng lại ở sơn thôn nhỏ, trải qua cuộc sống đơn giản bình thường, tất cả đã sớm trở thành thói quen, tâm tình bình tĩnh an nhiên như thế.
Nhưng những người khác thì sao? Người ta có thể là tu giả, có thể là đại sư điêu khắc nổi tiếng ở trong thiên hạ…
Ai sẽ giống như loại người phàm tục như hắn được chứ…
Chỉ có trải qua hồng trần, sống ở giữa bình thường mới có thể hiểu được tâm cảnh của Lý Phàm.
Mà nếu người điêu khắc không có cùng một loại tâm tình với Lý Phàm, chắc chắn sẽ không thể nào hiểu được, thậm chí sẽ cảm thấy, ngay cả đạo điêu khắc căn bản Lý Phàm cũng chưa có tiến vào, chỉ biết đục loạn mà thôi.
Giống như một kẻ ăn mày bỗng nhiên trở thành Hoàng đế, tất cả mọi thứ hắn có đều là gông xiềng, là ràng buộc, còn không bằng không có cái gì…
Tất nhiên sẽ bị đánh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận