Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2575: Vô Thượng ra tay

Lúc này tận sâu bên trong bóng tối, cánh cửa đen kịt yên tĩnh kia đột nhiên mở rộng ra.
Theo cánh cửa đen kịt kia mở ra, chợt có một bàn tay to đen nhánh xuất hiện.
Bàn tay to này giống như cự thú từ thuở hồng hoang đang hoành áp thiên địa, khiến cho toàn bộ không gian tối tăm đều sôi sục lên, bên trên bàn tay to phát ra hắc khí kinh khủng, cuồn cuộn như mây.
“Đây là… Vô Thượng?”
Ở phía trước vương toạ, lúc này sáu vị đệ tử của Mặc Giả đều bỗng nhiên hoảng sợ biến sắc.
Bọn hắn trực tiếp quỳ gối ở trên mặt đất, lạnh run, cung kính không gì sánh được, không dám ngẩng đầu lên.
Không gian tối tăm như muốn nổ tung, dường như toàn bộ không gian đều giống như một lớp băng mỏng, không chịu nổi được mưa giông bão tố, gần như bị chôn vùi.
Mặc Giả cúi đầu liên tục, hành lễ với bàn tay to khổng lồ này, dùng lễ tiết Mặc Đạo cao nhất.
Gió táp mưa rào, vạn quân lôi đình, bàn tay to giống như có thể trấn áp toàn bộ chư thiên vũ trụ đang bay ngang qua bầu trời.
Toàn bộ không gian tối tăm im lặng, chỉ có tiếng hít thở đều đặn bình tĩnh mãn nguyện vang lên không ngừng, cho dù có dị tượng kinh khủng bậc này xuất hiện, tồn tại trên ngai vàng hắc ám vẫn có thể ngủ say ở chỗ cũ, giống như không hề quan tâm chút nào.
Mà chỉ trong chớp mắt, bàn tay to khổng lồ kia cũng đã vượt qua không gian tối tăm, chạm tới sát biên giới của thế giới Cấm Kỵ.
Rầm.
Giờ khắc này, toàn bộ thế giới Cấm Kỵ bỗng nhiên giống như một tờ giấy mỏng manh, trong nháy mắt run rẩy dữ dội.
Thế giới Cấm Kỵ, cửu châu đều có cảm giác, giờ khắc này, tất cả sinh linh giống như gặp phải một loại uy hiếp khổng lồ, trong lòng kích động, linh hồn cũng run rẩy không ngừng.
Ở trong thiên địa càng có ảo giác kinh khủng xuất hiện, sông lớn đổi dòng, mặt đất rạn nứt, cây cỏ khô kiệt, trời long đất lở, mặt trời nổ tung, nước biển bốc hơi, tất cả trăng sáng tinh thần đều rơi xuống.
Ở chỗ sâu bên trong trời cao có mưa máu rơi xuống, khắp cửu châu đều có huyết hà trải rộng.
Tất cả chuyện này vẫn chưa có thực sự xảy ra, mà là sự báo động trước của thiên địa, cảnh báo cho toàn bộ sinh linh trong thiên hạ rằng tai nạn sắp tới rồi.
Loại dị tượng tai nạn này xuất hiện ở khắp Cửu Châu, hàng tỉ sinh linh đều sợ hãi.
“Đây là tình huống gì… Ngày diệt vong sắp tới rồi sao?”
“Chỉ trong một cái chớp mắt vừa rồi, cảnh tượng kỳ dị trải rộng khắp thiên địa của cửu châu, cảnh tượng Thiên Đế chứng đạo hư hư thực thực, thế nhưng lúc này khí tức huỷ diệt cũng đang trải rộng khắp chư thiên, cả bầu trời đều đang nứt vỡ, mặt đất đang kêu rên.”
“Sự sống đang ẩn núp, thiên địa giận dữ, đây là đại địch hắc ám… Đại địch hắc ám đột kích, đại hoạ lại tới rồi hay sao?”
Lúc này vô số tu giả cường đại đều đi ra khỏi nơi bế quan, cõi lòng tràn đầy tuyệt vọng.
“Này… Loại khí cơ này hoàn toàn vượt qua khỏi Đại Đế sao?”
“Xong, còn ai có thể chống đỡ được? Đương đại không có Thiên Đế, thế nhưng cho dù Chiến Thiên Đế có sống lại thì cũng không có khả năng ngăn cản được loại uy thế này.”
“Đại Đế trên thế gian đang ở đâu? Hắc ám sắp diệt thế rồi, đám Đế Giả cao cao tại thượng kia đang ở đâu?”
Tất cả mọi người đều đang hô to, cầu khẩn.
Nhưng bàn tay khổng lồ hắc ám kia trực tiếp đột phá sự ngăn cản trong thiên địa của thế giới Cấm Kỵ, giống như một dòng sông dài hắc ám ức vạn dặm cuốn theo toàn bộ Cửu Châu, trấn áp xông về phía châu Canh Nguyên.
“Đây là cường giả ở trong bóng tối đang nhắm vào Chứng Đạo Giả ở châu Canh Nguyên.”
“Ta hiểu rồi… Đại hoạ hắc ám vẫn còn chưa tới, thế nhưng ở trong châu Canh Nguyên có cường giả bước ra được một bước Tiên Chủng, là Cấm Kỵ chân chính xuất hiện, cho nên bị hãm hại không cho phép chứng đạo.”
“Thứ hắc ám thực sự kiêng kỵ chính là Tiên Chủng kia.”
Giờ khắc này, trên thế gian có rất nhiều vị tu sĩ bác học đã hiểu ra được mục đích thực sự của bàn tay khổng lồ này.
“Cho dù có như thế nào… Thứ hắc ám muốn tiêu diệt cũng chính là hy vọng của thế giới Cấm Kỵ chúng ta.”
“Đại Đế đang ở đâu, tại sao lại có thể ngồi xem?”
Thế gian đều đang hô hoán.
“Làm sao thế giới Cấm Kỵ có chỗ cho hắc ám ngươi đặt chân tới?”
Trong giây phút này, ở bên trong châu Thiên Đế, một trong chín châu, nơi Đế Đình Chiến Thiên từng tồn tại, bỗng nhiên có một âm thanh nghiêm nghị vang lên, có một bóng người đứng chắp tay, khí chất chiến thiên đấu địa.
Đó là một người nam tử, hắn đi ra từ trong đống đổ nát của châu Thiên Đế, dưới chân có đại đạo Thiên Đế hiển hoá.
Mái tóc dài của hắn tung bay phấp phới, khí thế dao động hoàn vũ, thế nhưng ở bên tay phải của hắn lại chỉ còn lại ống tay áo, bên trong trống không.
“Chiến Thiên Đế… Là Chiến Thiên Đế.”
Hắn còn chưa chết sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận