Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2304: Tứ hỉ lâm môn 2

Chuyện này không hay rồi, bên trong mười nguyên tộc, từ trước đến nay, cạnh tranh trong nội bộ đều tàn khốc không gì sánh được.
Nếu như để cho Cấm Chủ mới biết hắn ta quay trở về, e rằng sẽ lập tức hành động chặn giết chết hắn ta.
“Ngao huynh đệ, chỉ cần ngươi giúp ta hoàn thành nghi thức lần này, tương lai ta có thể lập ngươi trở thành Cấm Chủ mới.”
Mà lúc này cấm chủ Luân Chuyển trực tiếp quay sang thoả thuận mới Ngao Vô Song.
Nếu như quả thật có thể nắm Luân Hồi ở trong tay, trở thành một trong Thập Điện Diêm Vương của Luân Hồi, thân phận Cấm Chủ… Không đáng giá nhắc tới nữa rồi.
Nghe vậy Ngao Vô Song lập tức cảm thấy vui vẻ, trở thành… Cấm Chủ sao?
Trên cái Cổ Lộ này, Cấm Chủ chính là nhân vật lớn đó…
Đến lúc đó, bản thân hắn ta cũng có nơi để yên phận, hơn nữa ở đây còn cách xa sơn thôn nhỏ, không còn gì tốt hơn nữa.
“Tại hạ… Nhất định sẽ dốc hết toàn lực.”
Ngao Vô Song vội vàng đồng ý.
Cấm Chủ Luân Chuyển cũng nở nụ cười, bỗng nhiên hắn ta nhìn về phía Mai Trị Thương nói:
“Đúng rồi, ban nãy ngươi muốn nói cái gì?”
Mai Trị Thương sững sờ, giờ khắc này hắn ta hoàn toàn ngây người.
Mẹ nó… Tên vương bát đản Ngao Vô Song này lại có thể có cơ hội trở thành một vị Cấm Chủ mới?
Ngược lại, ở bên trên Cổ Lộ Cấm Kỵ này, bản thân hắn ta lại không có chốn dung thân…
Ở bên trong những năm tháng hắn ta yên lặng này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì… Ngay cả những đồ vật như Luân Hồi này, dường như cũng bắt đầu xuất hiện?
Xong…
Kế hoạch mượn thế lực ở bên trên Cổ Lộ Cấm Kỵ tiêu diệt Ngao Vô Song đã hoàn toàn thất bại, thậm chí, ngày hôm nay lời nói của Ngao Vô Song còn có trọng lượng hơn so với hắn ta…
Hiện tại, cho dù có nói cho những người này biết bản thân đã bị Ngao Vô Song khống chế rồi… E rằng cũng không có bất kỳ tác dụng nào.
Suy nghĩ ở trong đầu của hắn ta nhanh chóng thay đổi, ngượng ngùng nói:
“Không có gì… Ta chỉ muốn nói, Ngao đại ca… Hắn ta… Là người tốt, nhất định sẽ giúp đỡ ngươi…”
Nghe vậy Ngao Vô Song cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hắn ta vẫn rất sợ hãi, sợ người này mật báo…
“Chúng ta đi thôi, mau đi bày binh bố trận.”
Cấm Chủ Luân Chuyển bỗng nhiên nói:
“Ngao Vô Song, nếu như ngươi đã biết pháp Ngôn linh, có chuyện này còn phải xin ngươi giúp một tay mới được.”
“Pháp trận của chúng ta còn thiếu một cái Chuyển Sinh Giả, không bằng ngươi hãy dùng pháp Ngôn linh thử xem sao?”
Hắn ta cũng muốn nhìn xem một chút rốt cuộc pháp Ngôn linh của Ngao Vô Song này đã tu luyện đến cấp bậc nào.
Ngao Vô Song nghe vậy, sắc mặt cũng có hơi khó coi nói:
“À… Để ta nói sao?”
Hắn ta hơi chột dạ…
“Thế nào, lẽ nào pháp Ngôn linh của ngươi mất linh sao?”
Dường như giọng nói của sứ giả U Hư hơi tức giận.
Ngao Vô Song vừa nghe vội vàng nói: “Linh, đương nhiên là linh rồi…”
Mặc dù là ngược linh…
Thế nhưng hiện tại cũng không thể tự bạo được…
Bằng không có lẽ người ta sẽ trực tiếp giết chết hắn ta mất.
Lúc này đã không thể tránh được, Ngao Vô Song không thể làm gì khác hơn đành nói:
“Yên tâm, Chuyển Sinh Giả… Nhất định sẽ tới giúp các ngươi.”
Lúc này sứ giả U Hư mới gật đầu, tiếp theo nên nhìn xem tài nghệ Ngôn Lịnh của Ngao Vô Song một chút.
“Nếu như Ngao huynh đệ có bản lãnh này, cũng mời ngươi chúc phúc cho ta một chút, có thể chứ?”
Mà Cấm Chủ Luân Chuyển lại mở to mắt chờ mong.
Hai mắt Ngao Vô Song nhất thời trợn tròn:
“Hả???”
Giờ khắc này, không chỉ có Ngao Vô Song, mà ngay cả Tống Kỷ Viễn ở sau lưng của Ngao Vô Song cũng đều có chút ngẩn người.
Nghe thấy yêu cầu của Cấm Chủ Luân Chuyển, Ngao Vô Song nhất thời ngẩn người.
“Ngươi… Ngươi xác định sao?”
“Cũng không cần thiết đâu…”
Ngao Vô Song chột dạ mở miệng.
Này… Bản thân hắn ta vẫn còn cần lăn lộn qua lại với cấm chủ Luân Chuyển này, tương lai còn có thể có một nơi dung thân…
Làm thành như vậy…
“Không, muốn, nhất định phải làm.”
Cấm Chủ Luân Chuyển cũng rất kiên quyết, dù cho chỉ có thể tăng thêm một chút tỷ lệ thì đó cũng là chuyện tốt.”
Thấy thế, trong lòng của Ngao Vô Song thực sự rất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn đành nói;
“Được rồi… Vậy thì ta sẽ chúc ngươi… Tất cả đều thuận lợi, sớm ngày thành công, chưởng khống Luân Hồi.”
Nói xong trong lòng của hắn ta còn đang mặc niệm, chúc phúc lần này nhất định không nên linh nghiệm.
Dù sao hắn ta cũng thực sự rất muốn lăn lộn cùng với những người này.
Lúc này Cấm Chủ Luân Chuyển mới thoả mãn gật đầu nói:
“Cảm tạ.”
“Đi, ta dẫn ngươi đi làm quen với nghi thức trận pháp lần này của chúng ta.”
Lúc này hắn ta lên tiếng.
Đoàn người chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào giờ khắc này, ở bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một giọng nói:
“Báo! Ở bên ngoài có hai người đến đây, tự xưng là Chuyển Sinh Giả, đến vì chuyện Luân Hồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận