Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2142: Danh tiếng của Tu La

Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh khủng.
Mà giờ khắc này, Trưởng Tôn Bất Diệt cùng với Cơ Vô Đạm hiện thân, bọn họ trực tiếp buông lời:
“Ninh gia bội bạc, ý đồ làm lũ giặc bán giới, nay Trưởng Tôn Bất Diệt, Cơ Vô Đạm, Cơ Vô Lục ra tay tiêu diệt, cảnh cáo Thần Điện Tế Thế.”
“Thượng Lộ Giả ở bên trong Thần Điện Tế Thế dám can đảm bước ra một bước khỏi Thần Điện Tế Thế, chúng ta sẽ giết chết.”
Lời nói của Trưởng Tôn Bất Diệt khiến cho toàn bộ thiên hạ giật mình.
Tất cả mọi người nghe nói đều không khỏi khiếp sợ.
“Cái gì, lại là do mấy người Trưởng Tôn Bất Diệt đã làm sao… Bọn họ đã trở thành Chung Cực Giả? Quá kinh khủng.”
“Tuyệt đối là như vậy, không bao lâu trước bọn họ cũng có thể bức Giang gia đến tình cảnh đóng cửa không ra rồi, hôm nay cũng đã có thể bẻ gãy nghiền nát, trực tiếp huỷ diệt toàn bộ Ninh gia rồi.”
“Trưởng Tôn Bất Diệt, Cơ Vô Đạm, Cơ Vô Lục không hổ là Hộ Pháp Giả của Cửu Pháp, quá mạnh mẽ.”
Tất cả mọi người đều chấn động.
Lúc này.
Thần Điện Tế Thế.
Các Chung Cực Giả đều giật mình.
Bọn hắn đã chuẩn bị rời khỏi Thần Điện Tế Thế, đi đến châu Phá Vụ để bái kiến vị đại nhân đến từ biển sương mù xám.
Thế nhưng lại đột nhiên xảy ra chuyện này…
“Trưởng Tôn Bất Diệt, Cơ Vô Đạm đã trở thành Chung Cực Giả… Tại sao bọn hắn lại trưởng thành nhanh như vậy?”
Trong giọng nói của Giang Sơn Tận lộ ra sự mất khống chế.
Loại tốc độ này đã hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn hắn.
“Bọn hắn vốn là những người có thiên tư mạnh mẽ tuyệt đối, nếu như không phải giới hạn trong công pháp năm đó, bọn hắn đã sớm trở thành Thượng Lộ. Hai người sử dụng Cửu Pháp mới để Thượng Lộ càng đơn giản hơn Cửu Pháp cũ, hơn nữa đại đạo cũng đầy đủ hơn.”
Độc Cô Tẫn Thiên trầm giọng lên tiếng.
Trưởng Tôn Trường Thanh thở dài một hơi thật sâu nói: “Ta cảm giác còn có một nguyên nhân rất quan trọng là Cơ Vô Lục.”
“Lão ta chính là Thượng Lộ Giả, có lão ta chỉ đường, khẳng định những tên nghịch tặc như Trưởng Tôn Bất Diệt sẽ trưởng thành rất nhanh.”
Nghe vậy mọi người cũng đều gật đầu, đồng thời trong mắt đều có sát ý.
Mà lúc này Ninh Thiên Cực cũng sắp muốn phát điên lên rồi, hai mắt lão ta đỏ bừng nói:
“Được lắm, khinh người quá đáng, khinh người quá đáng, đám người Cơ Vô Lục, Trưởng Tôn Bất Diệt, Cơ Vô Đạm… Mấy tên súc sinh các ngươi, ta không giết các ngươi, thề không làm người.”
“Ta muốn đánh nhau, ta muốn liều mạng với bọn hắn, ta muốn xem rốt cuộc bọn hắn có năng lực gì.”
Lão ta nhịn không được muốn xông ra ngoài, bước ra khỏi Thần Điện Tế Thế.
“Con mẹ nó, Trưởng Tôn Bất Diệt, Cơ Vô Đạm, Cơ Vô Lục, các ngươi tới đây.”
“Có bản lĩnh đánh một trận thống khoái với lão tử.”
Ninh Thiên Cực tức sùi bọt mép, sát ý kinh động đến toàn bộ thần châu Tế Thế, tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Nhưng khi lão ta vừa mới xuất hiện, ở bên trên bầu trời của Thần Châu Tế Thế, một giọng nói lãnh đạm bỗng nhiên truyền đến:
“Lão Võ, nhanh, người của Thần Điện Tế Thế đi ra rồi, lên.”
Lời nói này vừa mới vang lên.
Ở phía trước Thần Điện Tế Thế, Ninh Thiên Cực lập tức ngẩn người ra.
“DCM, không tuân thủ võ đức.”
Lão ta mắng một câu, vội vàng xoay người quay trở về đại điện, ngay cả một cái bóng cũng không lưu lại.
Nhìn thấy Ninh Thiên Cực quay trở lại, đám người Giang Sơn Tận, Độc Cô Tẫn Thiên cũng có chút sững sờ.
“Ninh huynh… Tại sao ngươi lại quay trở lại rồi?”
Giang Sơn Tận nhịn không được lên tiếng.
“Đúng vậy, không phải ngươi muốn liều mạng cùng với đám người bọn hắn hay sao?”
Độc Cô Tẫn Thiên cũng cảm thấy có chút đáng tiếc, lão ta muốn mượn tay Ninh Thiên Cực để thử xem sâu cạn của đám người Trưởng Tôn Bất Diệt.
Nghe vậy vẻ mặt Ninh Thiên Cực lập tức trở nên tức giận nói:
“Con mẹ nó, Tu La Chung Cực Võ Giang Hà đang ở đây.”
“Các ngươi có ai dám đi ra?”
Nghe được tiếng gầm này của lão ta, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Tu La Chung Cực… Võ Giang Hà!
Phải hiểu rằng bốn chữ Tu La Chung Cực này chính là danh hiệu do bản thân Võ Giang Hà giết đi ra được.
Thượng Lộ Giả của biển sương mù xám, thậm chí mười vị bá chủ cũng đã từng chết ở trong tay của lão ta.
Chỉ bằng Thần Điện Tế Thế, đi ra ngoài chính là chịu chết.
Đối với bọn hắn mà nói, ba chữ Võ Giang Hà chính là một ngọn núi lớn không thể vượt qua được.
Mà Ninh Thiên Cực cũng thầm tự an ủi bản thân, thầm nói:
“Dù sao lão tử cũng không đi, cũng không phải lão ta diệt toàn tộc của ta… Oan có đầu nợ có chủ, ta tìm lão ta để làm gì? Ta chỉ nhằm vào mấy người Trưởng Tôn Bất Diệt, Cơ Vô Lục.”
Mọi người: “...”
“Haiz, hôm nay có Võ Giang Hà ngăn cản ở bên ngoài, chúng ta phải làm sao bây giờ? Không để đi yết kiến vị đại nhân đến từ biển sương mù xám.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận