Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2437: Chờ đợi tiếng sét đầu tiên

Thực ra mỗi một cảnh giới đều là biến hóa ở bên trong vùng đất Hư Vô.
Cảnh giới Tức Nhưỡng chính là dùng Tức Nhưỡng cửu thiên kiến tạo ra đại địa ở bên trong vùng đất Hư Vô.
Bích Thủy chỉ cần mở ra nguồn nước ở khắp mặt đất.
Sinh Mộc thì muốn cho vùng đất Hư Vô sinh ra sức sống, có cây cối sinh trưởng.
Thần Hỏa là cần phải nhóm lên ngọn lửa…
Cái gọi là phong sinh thổ, thổ sinh thủy, thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh kim.
Đây là một quá trình.
Mà giờ khắc này bọn họ lấy được Chân Hỏa Phượng Hoàng, đối với những cường giả ở cảnh giới Thần Hỏa kia mà nói… Đó chính là chí bảo.
Thế nhưng bởi vì cảnh giới này của bọn họ vẫn quá nhỏ bé, không có cách nào sử dụng được, chỉ có thể tẩy rửa bản thân.
“Đáng tiếc, đáng tiếc…”
Phạm Thanh Vân cũng hết sức ảo não, đều tự trách bản thân quá yếu đuối.
Chí bảo như vậy ở trước mặt, thế nhưng bản thân lại chỉ có thể phí của trời, thật sự lãng phí.
Nhưng Phạm Dao Dao cùng Phạm Phách Minh thì không hề nghĩ ngợi gì cả, dường như bọn họ đã quen thuộc rồi…
Nhìn thấy bọn họ như vậy, Phạm Thanh Vân cùng Phạm Trường Thọ đều hết chỗ nói rồi, hai đứa con phá của tiêu xài hoang phí này.
Bọn họ đều yên lặng luyện hóa.
Nhưng thực lực của bọn họ vẫn nhanh chóng tăng trưởng, từ cảnh giới tiểu thừa đến cảnh giới trung thừa, bước vào cảnh giới Phù Dao rồi.
Dù sao bên trong trứng Phượng Hoàng ẩn chứa năng lượng phi thường kinh khủng, chỉ là một chút năng lượng cũng đủ để cho bọn họ có tiến bộ…
Cuối cùng đã ăn xong bữa sáng rồi.
Nhị đại gia kéo Lý Phàm đi chơi cờ, phải phân chia cao thấp cùng với Lý Phàm.
Mà Độc Cô Ngọc Thanh lại lên tiếng chào tạm biệt nói:
“Sư phụ, trước hết đệ tử sẽ đi tìm Long sư huynh.”
Lý Phàm vừa dọn xong bàn cờ với Nhị đại gia vừa nói:
“Tốt, đi thôi.”
“Được rồi, gần đây thời tiết dông tố sắp tới, ra cửa nhớ kỹ mang theo ô nhé.”
Nghe vậy trong lòng Độc Cô Ngọc Thanh lập tức khẽ động, sư phụ nhắc nhở mang ô… Đây tuyệt đối là đang hướng dẫn.
Lúc này hắn nhanh chóng tìm một vài chiếc ô chuẩn bị phòng khi khẩn cấp, đồng thời, đi đến phòng bếp tìm rất nhiều đồ gia vị mang theo bên người.
Lần này khi ở dãy núi Hàn Thước, không chỉ có một lần thèm ăn, hơn nữa, bên trong núi cũng có rất nhiều món ăn dân dã, thế nhưng bởi vì bản thân không mang theo đồ gia vị nên không có ăn được một miếng nào ngon cả…
Cho nên lần này ra khỏi cửa, hắn kiên quyết học tập Tử Lăng sư tỷ.
Mỗi lần Tử Lăng sư tỷ ra khỏi nhà đều mang theo rất nhiều đồ gia vị.
Sau đó, lúc này hắn mới rời đi cùng với mấy người Phạm Trường Thọ, rời khỏi tiểu viện, trước khi đi hắn còn mang theo cả Tiểu Hồng Điểu.

“Tổ tiên…”
Đi ra khỏi tiểu viện, mấy người Phạm Trường Thọ cung kính hành lễ với Độc Cô Ngọc Thanh, trong mắt lộ ra vẻ kích động.
Độc Cô Ngọc Thanh nói:
“Không cần đa lễ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cẩn thận kể lại.”
Lúc này Phạm Trường Thọ kể lại đầu đuôi gốc ngọn, từ truyền thuyết có liên quan đến tổ tiên của bọn họ, thậm chí đến tiên đoán của Khiêu Đại Thần, cùng với cục diện mà Phạm gia bọn họ bố trí lúc này, đều kể hết toàn bộ.
Sau khi nghe xong, trong mắt của Độc Cô Ngọc Thanh hiện lên vẻ suy tư.
“Khiêu Đại Thần…”
Thì ra năm đó sư phụ đã chuẩn bị hy sinh bản thân, đốt cháy đèn Khởi Nguyên sao?
Lại bị Khiêu Đại Thần dập tắt đèn Khởi Nguyên, cứu trở về…
Khiêu Đại Thần kia rốt cuộc là ai…
Hắn mơ hồ nghĩ, ở kiếp này trong khoảnh khắc nhóm người bọn họ tiến vào thế giới Cấm Kỵ một lần nữa thì rất có khả năng cũng đã mở ra một ván cờ lớn.
Đại cục này, Khiêu Đại Thần, hắc ám, thậm chí sư phụ… Khả năng đều là người bày bố, đều đang tranh phong.
Nhưng mà bây giờ vẫn còn không có cách nào nhìn trộm được toàn cảnh của đại cục này.
Ngay sau đó, trong mắt của hắn xuất hiện sự lạnh lùng chưa từng có.
Thì ra… Sau khi bọn họ chết trận ở trong bóng tối, trên thế gian lại có thể có người nhân dịp ngọn lửa sương trắng tắt, bộ tộc tiên dân bị hãm hại thương nặng ở trong bóng tối, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, tranh đoạt tịnh thổ của tiên dân.
Khí Thái âm Thái Dương, những bổn nguyên nguyên sơ Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ…
Thậm chí còn truy sát huyết mạch tiên dân…
Chuyện này khiến cho Độc Cô Ngọc Thanh… Thực sự nổi giận.
“Trước đây bọn hắn đã cướp đi thứ gì, lần này nhất định chúng ta sẽ lấy lại được, bọn hắn thiếu nợ máu… Cũng phải trả lại gấp mười lần.”
Hắn lạnh lùng lên tiếng.
Mấy người Phạm Trường Thọ cũng tràn đầy mong đợi.
“Đúng rồi, tổ tiên.”
Không biết Phạm Trường Thọ nhớ ra cái gì, lo lắng nói:
“Có thể ban tặng cho chúng ta một ít đất ở trong thôn này không…”
Dù sao tìm kiếm Tức Nhưỡng ở thế giới bên ngoài… Thực sự quá khó khăn.
Độc Cô Ngọc Thanh nghe vậy khóe miệng khẽ nhếch lên, hắn mơ hồ nghĩ hình như đêm qua hắn cũng đã từng ăn đất thì phải…
Bạn cần đăng nhập để bình luận