Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2662: Không phải sợ người cùng đạo 2

“Ngươi… Không phải ngươi đã đi vào trong tranh hay sao?”
Tử Lăng ngoài ý muốn lên tiếng.
Bức tranh này chính là do sư phụ tự tay vẽ, đã vượt qua hết tất cả, cho dù Tịch Giả… Cũng không nên có dáng vẻ thả lỏng được như vậy chứ…
Hơn nữa Tịch Giả tiến vào trong tranh nên đi theo con đường của sư phụ…
Nhưng lúc này ở bên trong bức tranh chỉ còn lại một mình Lý Phàm.
“Ngươi… Ngươi lừa gạt sư phụ ta vào trong tranh.”
Trong mắt của Tô Bạch Thiển mang theo sự tức giận.
Tịch Giả chắp tay đứng lên mỉm cười nói:
“Ta không có lừa hắn, ta và hắn trao đổi con đường của nhau, ta cảm nhận sự bình phàm của hắn, hắn thừa nhận Tử Tịch của ta.”
“Ta thực sự đã đi trên con đường của hắn, tuy nhiên… Không chỉ ở một đời này, mà là ở một thời gian rất sớm trước đây mà thôi.”
Trong đôi mắt bình tĩnh của hắn ta khó có thể phát hiện một tia dao động, nói:
“Ta đã từng đồng hành cùng bạn thân, ta đã từng nắm tay cùng hồng nhan, ta đã từng đối mặt với Đê Bá.”
“Hắn muốn ta cảm nhận sự ấm áp chân tình ở trong thế gian này… Đây chính là thứ mà hắn tự cho là có thể thành tựu Phàm Đạo, phá Tịch Đạo của ta.”
“Thế nhưng ta cũng đã từng có tất cả những thứ này.”
Tịch Giả nói khẽ: “Sau lại chặt đứt mà thôi.”
“Cho nên hắn không thể trói buộc được ta.”
“Nhưng hắn còn chưa có lĩnh ngộ ra Tịch chân chính, cho nên hắn vẫn còn đang ở trong tranh.”
“Đây chính là con đường do bản thân hắn lựa chọn.”
“Vạn Đạo Quy Phàm là một con đường giả tạo, ta sẽ sửa chữa con đường này của hắn, Tịch mới là nơi trở về của tất cả các sinh linh.”
Nhưng Tử Lăng nhìn chằm chằm Tịch Giả nói:
“Không… Ngươi sợ hắn.”
“Ngươi sợ sư phụ ta, sợ con đường này… Nếu không vì sao ngươi không trực tiếp khiến cho sư phụ ta quy Tịch?”
Tịch Giả nhìn Tử Lăng cười nói:
“Rất đơn giản, bởi vì ta cũng không giết được hắn.”
Hắn ta nói khẽ:
“Quá khứ, hiện tại, không có chỗ nào không có ta, không từ bất cứ việc gì, không chỗ nào không gặp, không gì không biết, không chỗ nào không nghe thấy, không gì không làm được…”
“Ta quan sát từng sinh mạng phập phồng, lắng nghe toàn bộ thăng trầm của nhân thế, Tiên Đạo, Thánh Đạo, Thần Đạo, Hỗn Độn… Thậm chí Cấm Kỵ, ta đều có thể tiêu diệt trong nháy mắt.”
“Nhưng ta ở trong quá khứ hay bây giờ đều không thể tìm được bóng dáng của hắn ở trong dòng sông dài nhân quả, không thấy được gốc rễ của hắn, nhiều năm như vậy, thậm chí ta không thể nào quan sát được nội tâm của hắn.”
“Hắn là dị số.”
Hắn ta cúi đầu nhìn về phía bức tranh nói:
“Không thể giết chết dị số, phương thức duy nhất chính là khiến hắn trở thành ta.”
“Dù sao không phải sợ người cùng đạo.”
Hắn ta thản nhiên như thế nói:
“Văn minh Cấm Kỵ nên biến mất từ sớm, các ngươi cũng nên sớm tiêu vong.”
“Hắc Ám Chi Khung, thế giới Cấm Kỵ, thế giới Hỗn Độn, cái gọi là Niết Bàn Dương Gian, còn có Cõi m… Cùng với các ngươi có thể bảo tồn cho đến tận bây giờ cũng chỉ bởi vì có hắn mà thôi.”
“Dù sao chỉ có các ngươi mới có thể khiến cho hắn biến thành ta.”
Tịch Giả nhìn về phía mấy người Tử Lăng, trong mắt chợt hiện ra một sự đau thương khó có thể phát hiện ra được, nhưng sự đau thương này chỉ loé lên rồi lại biến mất, bóng dáng của hắn ta dần dần trở nên mờ nhạt, biến mất.
Dường như ở trong năm tháng đang có người ngâm nga:
“Vạn cổ sinh tử lưỡng mang mang
Bất tư lượng
Tự nan vong
Thiên lý cô phần
Vô xử thoại thê lương.”
(Dịch thơ: Bài thơ Giang thành tử - Ất Mão chính nguyệt nhị thập nhật dạ ký mộng, bản dịch Nguyễn Xuân Tảo:
Mười năm sống chết có đôi đường,
Gạt nhớ thương,
Vẫn tơ vương.
Ngàn dặm nấm mồ côi,
Xiết nỗi thê lương.)

Đúng lúc đó.
Ở một nơi nào đó bên trong Khủng Thú Sơn Lâm, dưới một gốc cây già.
Đại Đế Hắc Bạch đang chơi cờ ở chỗ cũ cùng với người mặc áo bào trắng.
“Ta thua.”
Hắc Bạch thở dài một tiếng, hạ quân cờ ở trong tay xuống.
“Ba mươi mốt nước cờ.”
Trong mắt của người mặc áo bào trắng lộ ra sự tán thưởng nói:
“Vô Thuỷ Vô Chung do hắn dạy ngươi thực sự rất mạnh mẽ.”
Người mặc áo bào trắng cũng hạ quân cờ xuống nói:
“Trong ba chục ngàn năm, Luân Hồi bất diệt.”
“Ngươi cũng có thể có được đại đạo Vô Thượng.”
Nói xong người mặc áo bào trắng xoay người rời đi, hắn ta giống như đang hành tẩu ở trên bậc thang năm tháng, mỗi một bước cũng không thể nào ngược dòng được.
“Tiền bối, thế nhưng phải đi đâu để tìm Lý tiền bối?”
Hắc Bạch ngẩng đầu hỏi một câu.
“Lúc chơi cờ cùng ngươi đã cùng hắn gặp gỡ.”
Giọng nói vang lên, bóng dáng của Tịch Giả cũng không còn nhìn thấy nữa.
Trong khoảnh khắc này.
Hắc Bạch nghe vậy dường như có điều suy nghĩ nói: “Không chỗ nào không có… Không chỗ nào không ở… Đây chính là sức mạnh lớn nhất của Hắc Ám Chi Khung sao?”
Rầm.
Khí tức của Đại Đế Hắc Bạch bỗng nhiên rơi vào trong một loại biến hoá kỳ diệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận