Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2367: Kịch bản nhân vật phản diện 3

Quá yếu.
Hắn cũng lười nói chuyện thêm với Lý Phàm.
“Nơi này chính là Tề quốc, Tề Quốc là một trong bảy quốc gia lớn của châu Nhất Nguyên, còn Thanh Kiếm Tông chính là tông môn lớn nhất của Tề Quốc…”
Phạm Dao Dao bắt đầu phổ cập kiến thức cho Lý Phàm.
Thế giới Cấm Kỵ, Cửu Châu Vạn Địa.
Ở đây chính là Tề Quốc thuộc Châu Nhất Nguyên, Nam Bộ châu Khai Nguyên.
Hai ngày nay thế nhân đang truyền tai nhau có mười hai Hoả Tinh rơi xuống trời cao, đại cơ duyên sẽ xuất hiện ở Cấm Địa của miền nam châu Khai Nguyên, dãy núi Hàn Thước.
Cho nên Thanh Kiếm Tông của châu Nhất Nguyên lập tức phát lệnh chiêu mộ chuẩn bị đội quân.
Đối với những tông môn ở trong thành trì nhỏ như Phạm gia hay Tằng gia mà nói, Thanh Kiếm Tông chính là tông môn vô thượng, tham gia lần chiêu mộ này, chỉ cần biểu hiện thật tốt thì có thể trở thành đệ tử của Thanh Kiếm Tông, tất nhiên muốn nắm lấy cơ hội này.
Vì vậy bọn họ mới xuất phát từ thành Biên Lôi đi đến Thanh Kiếm Tông.

Lý Phàm nghe xong cũng cảm thấy đau đầu.
“Thế giới này lớn như vậy… Rốt cuộc mấy người Vân Khê đã đi tới đâu rồi…”
Lý Phàm nghĩ… E rằng sẽ rất khó tìm kiếm.
“Các ngươi xem đây là Cấm thú bị giết.”
Bỗng nhiên ở phía trước có người lên tiếng.
Mọi người vây lại, chỉ thấy ở bên trên đường có thi thể của một con nai.
Bên trên thi thể của con nài này đều là vết thương.
“Con cấm thú này… Cảnh giới không kém gì Tam Nạp… Lại có thể bị giết chết?”
“Là kiếm thương.”
Tất cả mọi người đều có chút giật mình.
Nạp Cấm chính là một cảnh giới lớn của đại đạo Cấm Kỵ, trong đó chia làm năm cảnh giới nhỏ.
Cho dù đám người Phạm Phách Minh, Tằng Thị Sát đều là thiên tài của thành Biên Lôi, thế nhưng phần lớn người ở trong số bọn hắn vẫn chỉ là Nhất Nạp mà thôi.
“Kiếm như vậy… Chẳng lẽ là… Lâm Nhất Hạo?”
Mà Tằng Thị Sát nhìn kiếm thương ở trên thi thể của con nai kia, ngưng trọng lên tiếng.
“Hắn ta đã có thể giết chết cấm thú cấp Tam Nạp…”
“Đáng sợ.”
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, đồng thời nhìn về phía Phạm Phách Minh.
Trên mặt của Phạm Phách Minh cũng hiện lên vẻ lo lắng, trong mắt lộ ra sự trầm trọng.
“Xong xong… Nhị ca của ta thật sự phải xong đời rồi.”
Phạm Dao Dao thì khổ sở lên tiếng.
Lý Phàm không khỏi đặt câu hỏi:
“Lâm Nhất Hạo này… Là ai thế?”
Phạm Dao Dao nói:
“Hắn ta… Vốn là thiên tài của một gia tộc nhỏ ở trong thành Biên Lôi.”
“Đã từng rất mạnh, thế nhưng vào năm mười sáu tuổi bỗng nhiên rơi khỏi thần đàn, biến thành phế vật, trong khoảng thời gian ba năm cảnh giới không ngừng rơi xuống, biến thành trò hề.”
“Thế nhưng có ai biết mấy tháng trước hắn ta điên cuồng quật khởi, tu luyện một loại kiếm quyết quái dị, đánh bại hết tất cả thiên tài đồng tộc…”
“Hiện tại hắn ta và Nhị ca của ta đã ước định một tháng sau sẽ tiến hành quyết chiến.”
Lý Phàm nghe xong thì ngây người.
Thiên tài rơi khỏi thần đàn, biến thành trò hề, sau đó quật khởi?
Này…
Đây không phải là kịch bản của nhân vật chính hay sao?
Nhân vật củi mục quật khởi…
Vẻ mặt Lý Phàm phức tạp nhìn về phía Phạm Phách Minh…
Người này… Tên thực sự không có gọi sai…
Số mệnh của nhân vật phản diện… Cầm kịch bản của nhân vật phản diện.
Giờ khắc này, Lý Phàm lập tức có một loại cảm giác…
E rằng người tên là Lâm Nhất Hạo… Chính là diễn viên chính của thế giới này?
Củi mục, quật khởi… Những giai đoạn như thế này đều phù hợp với diễn viên chính huyền huyễn.
Đồng thời ánh mắt hắn nhìn về phía Phạm Phách Minh không khỏi có thêm sự đồng tình.
Trách không được dường như lúc trước khi người này nghe thấy tên của Lâm Nhất Hạo lại rất không vui…
Trêu chọc phải nhân vật chính… Ai cũng không thể vui được.
“Thực lực của Lâm Nhất Hạo quá mạnh mễ, có thể chém giết được cả Cấm thú cấp Tam Nạp, đến lúc đó, nhị ca sẽ bị giết chết trong chớp mắt mất.”
Trên mặt của Phạm Dao Dao hiện lên vẻ lo lắng.
Lý Phàm không khỏi nói:
“Tại sao Nhị ca của ngươi lại trêu chọc phải nhân… A không đúng, chọc tới tên Lâm Nhất Hạo này?”
Phạm Dao Dao nói:
“Không trêu chọc… Nhị ca ta tu luyện vẫn là một trong những thiên tài mạnh mẽ nhất của thành Biên Lôi, sau này Lâm Nhất Hạo quật khởi trực tiếp muốn quyết chiến cùng với nhị ca của ta, nhị ca của ta mới bị buộc phải ứng chiến…”
Lý Phàm nghe vậy không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.
Phạm Phách Minh không sai, nếu như có gì sai… Đó là sinh ra ở bên cạnh nhân vật chính, hơn nữa bản thân còn là một tiểu thiên tài.
Người ta là nhân vật chính, một đường nghiền ép những thiên tài khác, thiên tài ở bên cạnh nhân vật chính… Căn bản chỉ là đá kê chân mà thôi.
Đây là số mệnh rồi.

Mà lúc này Phạm Phách Minh cũng trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới nắm chặt tay rồi nói:
“Ta nhất định phải đi đến dãy núi Hàn Thước, nhất định phải trở thành đệ tử của Thanh Kiếm Tông.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận