Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2707: Nguyên liệu nấu ăn cấp Vô Thượng. 2

Thế nhưng làm sao có thể giết chết được Vô thượng?
Lẽ nào lão vẫn còn có quân bài chưa lật hay sao?
“Rất đơn giản.”
Lúc này Lý Phàm hắc ám lên tiếng mỉm cười nói:
“Nơi này chính là nơi đạo thân kia của ta đã từng ở.”
Hắn chỉ về phía cái hố khổng lồ ở đằng trước, nói:
“Ừm, nếu như ta không có đoán sai, ở đây có lẽ là chỗ của sơn thôn nhỏ, sau khi bay đi đã để lại, mà Khiêu Đại Thần thì lợi dụng kết nối giữa nơi này với sơn thôn nhỏ… Hơn nữa trong thôn là một đám Vô Thượng.”
“Đánh chết một người Chỉ Giả là chuyện rất dễ dàng.”
Nghe vậy tất cả mọi người đều rùng mình.
Sơn thôn nhỏ?
“Nếu nói như vậy thì mọi chuyện đều đã rõ ràng rồi.”
“Đúng vậy ngay cả Cố Thổ hắc ám cũng đang ở bên trong sơn thôn nhỏ đó, rất có thể bọn họ đã làm phản trở thành sinh linh sương trắng, ra tay giúp Khiêu Đại Thần… Thậm chí còn có thể phản công Hắc Ám Chi Khung.”
“Khiêu Đại Thần… Có phải đã tiến vào sơn thôn nhỏ kia không?”
Mấy người đều hai mặt nhìn nhau.
Nếu như Khiêu Đại Thần thực sự chạy trốn tới sơn thôn nhỏ kia, mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ phức tạp.
Dù sao thì nếu như Tịch Giả không ra mặt, chỉ dựa vào đám Vô Thượng bên trong Hắc Ám Chi Khung đánh với sơn thôn nhỏ kia…
Sẽ cực kỳ thê thảm!
“Muốn biết lão đi đến đâu, chỉ cần con chó đen này nghe là sẽ biết thôi…”
Lý Phàm hắc ám mỉm cười, tuỳ ý xoa đầu chó nói:
“Đi nghe Khiêu Đại Thần đi đâu vậy… Không nghe thấy gì thì tối nay ăn lẩu thịt chó.”
Hai mắt con chó đen trợn tròn, chỉ có thể cắn răng chó, nhanh như chớp đi tới địa phương sơn thôn nhỏ từng ở lại.
Nó dùng sức ngửi ngửi ở trên mặt đất, bỗng nhiên ngẩng đầu chó lên sủa gâu gâu về một phương hướng.
Đó là… Hướng của Thần Giới.
“Khiêu Đại Thần chưa đi tới sơn thôn nhỏ mà chạy về phía bên kia sao?”
Tất cả mọi người đều nghi hoặc.
Mà Khiêu Đại Thần hắc ám cũng gật đầu nói:
“Con chó này ngửi tốt lắm, chắc chắn lão đã chạy về hướng đó… Ta cũng nhận ra một tia hồn lực dao động.”
“Lão dẫn động lực lượng của sơn thôn nhỏ, cũng bỏ ra một cái giá rất lớn, linh hồn dao động ở chỗ này.”
Nghe vậy mọi người cũng đều gật đầu nói:
“Thần Vu, ngươi có muốn đi cùng với chúng ta hay không?”
Đều nhìn Khiêu Đại Thần.
Quan trọng là bây giờ Chỉ Giả cũng đã bị chết rồi, nếu như Khiêu Đại Thần không đi cùng thì bọn hắn thực sự có chút hỏng mất…
Khiêu Đại Thần hắc ám do dự một lúc rồi nói:
“Các ngươi đi trước, chỉ cần không có sơn thôn nhỏ kia hỗ trợ thì tuỳ tiện một cái Vô Thượng cũng đều có thể tiêu diệt được linh hồn của ta.”
Nói xong lão nhìn về phía Lý Phàm hắc ám nói:
“Sơn thôn nhỏ kia còn từng ở những địa phương khác hay không?”
Nếu như vẫn còn có, thì thực sự rất nguy hiểm.
Lý Phàm hắc ám lắc đầu nói:
“Không rõ ràng lắm, trước khi đạo thân kia của ta tiến vào thế giới Cấm Kỵ đều không có ra khỏi thôn, ta cũng không biết sơn thôn nhỏ kia có bay loạn chỗ nào hay không…”
“Ừm, nếu như lo lắng, ngươi đi cùng với bọn hắn đi…”
Lý Phàm hắc ám mỉm cười nói:
“Thiên hạ đệ tứ… Nếu như cứ làm một kẻ theo đuôi, chẳng phải tự hạ thấp thân phận lắm sao?”
Khuôn mặt Khiêu Đại Thần cứng lại, nhưng cũng không thể phản bác được.
Mà Lý Phàm hắc ám đã phất tay, lại tái hiện lại thời không trước kia.
“Các ngươi đi đi, tìm được lão thì đưa tin cho ta biết, ta đến ngay.”
Khiêu Đại Thần hắc ám lên tiếng.
Mấy người Ám Giả nghe lão nói như thế cũng hơi yên tâm, dù sao Khiêu Đại Thần hắc ám cũng nắm đạo Vô Cách ở trong tay, có thể nhanh như chớp tới trợ giúp.
Lúc này bọn hắn mới đuổi theo.
Mà Lý Phàm hắc ám thì ở lại nồng nhiệt quan sát thời không trước kia.

Lúc này.
Thế Giới Cấm Kỵ, Khủng Thú Sơn Lâm, trong sơn thôn nhỏ.
“Thứ tốt… Một con gà thật lớn, nguyên liệu nấu ăn cấp Vô Thượng, mau nấu lên thôi.”
Nhị đại gia cười ha hả, một con gà đen to lớn xuất hiện ở trước mắt mọi người, con diều hâu Chỉ Giả đã bị Nhị đại gia biến thành gà.
“Chỉ Giả… Tam đồ đệ của Tịch Giả, nấu ăn thôi.”
“Cánh gà nướng, chân gà sốt.”
Các thôn dân đều hết sức vui vẻ, rõ ràng loại nguyên liệu nấu ăn này khiến cho bọn họ rất hài lòng.
“Được rồi, đi gọi mấy người Minh Thiên Bắc tới đây, để cho bọn họ nếm thử mùi vị của Vô thượng hắc ám.”
Nhị đại gia lại lên tiếng.
Ngày hôm nay mấy người Minh Thiên Bắc đã trở thành những người duy nhất ở lại sơn thôn nhỏ rồi, Nhị đại gia rất quan tâm tới bọn họ.
“Đối với Vô Thượng mà nói, mấy trăm ngàn năm cũng chẳng qua chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi.”
Giọng nói của Tịch Giả vang lên:
“Nhưng vĩnh hằng vô biên cô quạnh chính là một loại cực hình to lớn đối với bất kỳ một người nào.”
“Ở giai đoạn này, hắn sẽ không ngừng hồi tưởng những chuyện cũ, những hình ảnh đã qua sẽ tiếp động lực vô tận cho hắn, khiến đạo tâm của hắn càng ngày càng trở nên vô cùng kiên định, thậm chí càng hơn lúc trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận