Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2349: Da người bao hàm đế cơ 3

Khi tấm da người xuất hiện lập tức bộc phát ra uy áp đế đạo kinh khủng, có vô tận đại đạo đang diễn biến, ánh sáng của dị tượng đại đạo bộc phát ra ngoài.
Đó là từng bụi cỏ bị băng giá bao phủ, năm tháng tuần hoàn, cuối cùng diễn hoá ra con đường cấm kỵ thông thiên vô tận.
Đó là một gốc cây mai, xuân hạ thu tới, năm này qua năm khác, cuối cùng luyện tất cả khí cơ, có thể nói là vô địch.
Đó là một đại năng vô thượng, giơ quốc cày trời, cuối cùng tạo ra một mảnh đại dương tạo hoá mênh mông.
Đó là tôn sư thái thượng, cầm liềm quá cảnh, khí tức sát phạt quét ngang Cấm Kỵ.
Tất cả những thứ này… Đều là những hình ảnh mà tấm da người đã từng quan sát được, là đại đạo mà tấm da người đã từng nhìn thấy, những hình ảnh, đại đạo này dung tụ thành đế cơ vô thượng.
Hắc Bạch ngoắc tay, tấm da người lập tức rơi vào trên người của hắn, dung hợp lại làm một.
Rầm!
Giờ khắc này, khí tức của Hắc Bạch rung động Bát Hoang, mang theo tất cả khiến cho tinh thần thiên địa cũng phải đảo ngược bởi vì hắn.
Một tấm da người tới, vạn trượng đế cơ bộc phát ra.
Lúc này tấm da người cùng với Hắc Bạch hoà vào làm một, cả người của hắn bộc phát ra ánh sáng chói lọi, trong nháy mắt không biết cảnh giới đã tăng trưởng lên đến bao nhiêu lần.
“Đây là cái gì… Hắc Bạch muốn chứng đạo sao?”
Lão quỷ Thái Dịch khiếp sợ lên tiếng, bên trong mắt quỷ của lão ta tràn đầy kích động nói:
“Nếu như hắn thật sự chứng đạo, ở kiếp này, chủ nhân Luân Hồi sẽ vô địch khắp thế gian.”
“Chủ nhân Luân Hồi thời kỳ toàn thịnh sắp trở về rồi sao?”
“Vô địch, vô địch.”
Lúc này, những con quỷ khác, thậm chí cả vô số con quỷ chạy ra từ bên trong Luân Hồi đều kích động hét to.
“Không… Điều này sao có thể…”
Mà lúc này ngay cả Khôi Thập Nhị Hầu đều thất thanh lên tiếng, giọng nói kinh hãi.
“Cho dù sống lại, khoảng cách giữa ngươi với Đại Đế cũng cách xa nhau vạn trọng sơn hải, vô tận rãnh trời, làm sao có thể vượt qua trong nháy mắt được?”
“Một giới này… Rốt cuộc cất giấu thứ quỷ dị gì?”
Lúc này ngay cả sinh linh bất diệt quỷ dị cũng cảm thấy sợ hãi.
Còn Hắc Bạch, tất cả những thứ do tấm da người mang đến đều hội tụ ở trái tim của hắn.
Lúc hắn còn ở Cõi âm, tấm da người này là do Tiên Đạo Thiên Vương Hắc Bạch đã chôn ở bên ngoài sơn thôn nhỏ.
Mấy năm qua, tấm da người nhận được khí của sơn thôn nhỏ, quan sát được hình ảnh ở bên trong sơn thôn nhỏ.
Hôm nay Hắc Bạch trải qua kiếp của vô tận chúng sinh mà đến, hơn nữa lại có tấm da người này… Hắn chỉ cần một ý niệm là có thể chạm đến được lạch trời đó, đi tới một bước vang dội cổ kim.
Nhưng hắn lại chậm rãi khống chế sự xúc động này.
Mặc dù có thể chưa từng có từ trước đến nay, thế nhưng hắn vẫn mạnh mẽ dừng lại, tiếp tục tích trữ.
“Ở kiếp trước cho dù chứng đạo, nhận được Luân Hồi, thế nhưng cũng ngã xuống ở trong bóng tối, ở kiếp này đã được lặp lại, phải xây dựng được đại đạo mạnh nhất.”
“Bằng không, dùng cái gì chiến đấu với đầu nguồn.”
Hắn thầm nói, đạo tâm kiên định.
Cảnh giới và khí thế của hắn đều bị áp chế, ở vào một loại trạng thái thần bí, loại trạng thái này cũng khiến cho cảnh giới của hắn trở nên không cố định.
Dường như dừng lại ở Xúc Cấm, mà lại dường như cao hơn… Chạm đến một khoảng cách xa xôi hơn rất nhiều.
“Hắn… Không chứng đạo?”
“Vì sao không chứng đạo… Cơ hội như vậy…”
“Nếu không chứng đạo, Luân Hồi sẽ thu hút sự ham muốn của những người bên trong thế giới kia, dùng cái gì để uy hiếp quần địch?”
Đám quỷ Thái Dịch đều không thể giải thích được.
Mà lúc này Khôi Thập Nhị Hầu nhìn thấy thế thì không khỏi vui mừng quá đỗi.
Mới vừa rồi trong khoảnh khắc đó, cả người của Hắc Bạch tràn đầy dị tượng kinh khủng, ở bên trong một trạng thái hết sức huyền diệu, hắn ta thực sự cho rằng Hắc Bạch muốn chứng đạo Đại Đế, một lần nữa trở thành Chúa tể Luân Hồi đánh đâu thắng đó không gì cản nổi năm xưa.
Nhưng hiện tại hắn lại dừng lại rồi.
“Không là Đế, cuối cùng chỉ là con kiến.”
Khôi Thập Nhị Hầu quỷ dị lạnh lùng nhe răng cười, cầm thạch mâu của Hôi Đế ở trong tay, bỗng nhiên ném ra ngoài mang theo sát ý vô tận xông thẳn về phía Hắc Bạch, muốn giết chết hắn.
Mà Hắc Bạch cũng ngẩng đầu, mái tóc dài của hắn tung bay, bên trong con ngươi một đen một trắng có Đế cơ vô tận bỗng nhiên bước ra một bước, trong nháy mắt đã đến trước mặt thạch mâu của Hôi Đế.
“Keng…”
Giờ khắc này thạch mâu của Hôi Đế kêu lên, dường như cảm nhận được nguy cơ to lớn, vô số khí cơ bộc phát ra, ánh sáng màu xám nặng nề, dường như muốn tuyệt sát tất cả.
Nhưng bàn tay to của Hắc Bạch chỉ phất một cái lại có thể nghiền nát, ma diệt khí cơ của Thạch mâu.
“Cái gì?”
“Chưa thành Đế lại có thể tay không đối kháng với Thạch mâu của Hôi Đế?”
“Điều này sao có thể…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận