Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2321: Nguyên Vong Chi Địa 2

“Báo!”
Vào giờ khắc này, một giọng nói bỗng nhiên truyền đến:
“Cấm Chủ Luân Chuyển cầu kiến, hắn ta… Còn chưa có chết.”
Nghe vậy đám Cấm Chủ ở đây đều ngạc nhiên.
“Cấm Chủ Luân Chuyển vẫn chưa có chết?”
“Mau, mau để cho hắn ta đi vào.”
Tất cả mọi người đều lên tiếng.

Mà giờ khắc này.
Ở bên ngoài nguyên tộc thứ chín.
Đám người Ngao Vô Song đứng ở phía trước một bia đá khổng lồ, bên trên tấm bia đá cũng viết tám chữ lớn:
“Nguyên tộc thứ chín, Bình Đẳng Bảo Điện.”
Dẫn đầu đương nhiên đó chính là bộ xương của Cấm Chủ Luân Chuyển.
Sau khi được hai người Tống Kỷ Viễn cùng với Cấm Chủ Mai Trị Thương bày mưu hiến kế, bọn họ quyết định sẽ để Cấm Chủ Luân Chuyển đứng ra dẫn bọn họ tiến vào bên trong, còn bọn họ chính là thủ hạ của Cấm Chủ Luân Chuyển.
“Các vị mời vào.”
Rất nhanh, một cỗ thi thể bị lột da tiến vào.
Lúc này đám người Ngao Vô Song cũng đi vào theo.
Cảnh tượng đập vào mắt cũng không hề giống với nguyên tộc thứ mười, tộc nhân của nguyên tộc thứ mười đều ở bên trong một cái hồ lớn, còn nguyên tộc thứ chín… Lại chồng chất như núi cao.
Ở bên trên núi xương chính là Bình Đẳng Bảo Điện.
Đi vào trong đó có thể nhìn thấy chín vị Cấm Chủ.
“Luân Chuyển, cuối cùng ngươi cũng tới rồi.”
Ánh mắt của chín vị Cấm Chủ đồng loạt rơi vào trên người của Cấm Chủ Luân Chuyển.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Mau nói đi.”
“Vì sao ngươi chỉ còn lại có mấy cục xương này thôi?”
Tất cả mọi người đều vội vàng mở miệng.
Cấm Chủ Luân Chuyển nói:
“Một con chó đen đánh cắp Luân Hồi… Tiêu diệt ta, ta liều mạng đưa mấy khúc Chân Cốt này ra ngoài…”
“May mà trên đường gặp được mấy người Ngao Vô Song, bọn hắn đã cứu ta.”
Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người của Ngao Vô Song.
“Ừm? Hình như người này… Là Thưởng Phạt Giả?”
“Hắn ta chính là người tu luyện pháp Ngôn Linh?”
Lúc này Cấm Chủ Biện Thành ở trong số chín Cấm chủ bỗng nhiên lên tiếng.
Vô số năm tháng đến nay, chín vị Cấm Chủ vẫn luôn hấp thu lực lượng ở bên trong U Hư Chi Địa.
U Hư Chi Địa là nơi mà các địa phủ sứt mẻ hội tụ, vẫn còn sót lại một chút lực lượng Luân Hồi, đám lão quỷ ở bên trong U Hư Chi Địa đã hút ra được khí cơ của Nhập Tử Giả, Thưởng Phạt Giả, Chuyển Sinh Giả cung cấp cho chín vị Cấm Chủ dung hợp.
Mà ba người Cấm Chủ Biện Thành, Cấm Chủ Thái Sơn, Cấm Chủ Đô Thị nhận được phần của Thưởng Phạt Giả.
Cho nên bọn hắn cảm nhận được một loại khí cơ quen thuộc ở trên người của Ngao Vô Song.
Nghe vậy tất cả mọi người đều ngoài ý muốn.
“Ngươi tu luyện pháp Ngôn Linh?”
Cấm Chủ Bình Đẳng nhìn về phía Ngao Vô Song nói:
“Chúng ta cần phải tìm kiếm di vật của Thập Tôn Nhị Hung, không biết các hạ có thể sử dụng pháp Ngôn Linh để tìm kiếm giúp chúng ta được không?”
Mọi người đều có chút chờ mong.
Mặc dù đám người Cấm chủ Biện Thành tu luyện khí cơ của Thưởng Phạt Giả trong Luân Hồi, thế nhưng vẫn không thể nắm giữ được pháp Ngôn Linh.
Bởi vì loại pháp này thực sự quá khó khăn, trừ phi có cơ duyên nghịch thiên, hoặc là có tư cách được một vị nhân vật khủng bố khắp thiên địa trao tặng Ngôn Linh ở trong truyền thuyết thần thoại, hoặc là được tạo hoá tối tăm ưu ái có thể câu thông với nhân quả.
Bằng không thì khó giải.
Cho dù đám lão quỷ ở bên trong U Hư Chi Địa cũng không thể làm được.
Mà lúc này Ngao Vô Song vừa nghe cũng có chút bất đắc dĩ.
Tại sao lại bị phát hiện rồi?
Trên đường tới đây, hắn ta cũng đã quyết định sẽ không để cho người ta biết mình nắm giữ pháp Ngôn Linh ở trong tay.
Dù sao, pháp mà hắn ta nắm giữ… Con mẹ nó là thứ ngược lại.
Rất dễ dàng xảy ra sự cố…
Kết quả hiện tại lại bị nhìn ra rồi.
Đây là ép hắn ta nói chuyện đó.
Nếu đã như vậy, Ngao Vô Song không thể làm gì khác hơn đành nhắm mắt nói:
“Các ngươi… Thực sự cần Ngôn Linh của ta hay sao?”
Mọi người gật đầu.
Ngao Vô Song bất đắc dĩ, đây là cái gì chó má vậy, trời mới biết di vật của Thập Tôn Nhị Hung đang ở nơi nào…
Dưới loại tình huống này, cũng không thể nói loạn Ngôn Linh được…
Bỗng nhiên hắn ta nảy ra một ý, nghĩ đến điều gì đó, hắn ta nói:
“Di vật của Thập Tôn Nhi Hung… Tất cả đều ở một nơi không thể nhận ra trên Cổ Lộ.”
Trong lòng của hắn ta thầm nghĩ, câu nói không có tác dụng gì thì sẽ không có ảnh hưởng gì cả.
Bởi vì đây chỉ là một câu nói suông mà thôi.
Ngược lại chính là ở địa phương mà các ngươi không thể nhìn thấy được.
Hắn ta càng nghĩ càng cảm giác mình thật là cơ trí.
Nhưng hắn ta vừa mới dứt lời, đám người Cấm Chủ Bình Đẳng cũng kinh ngạc thốt lên:
“Cái gì, ngươi cũng biết đến sự tồn tại của Nguyên Vong Chi Địa bên trong Cổ Lộ của chúng ta?”
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm hắn ta.
Ngao Vô Song vừa nghe thì ngẩn người.
“Cái gì mà… Nguyên Vong Chi Địa?”
“Ta không biết… Ta chỉ… Nói bừa thôi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận