Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2479: Quỷ Mị Long Tử Hiên?

Lý Phàm lại có chút để ý, tất nhiên hắn có thể nhìn ra được bên trong cỏ hai lá này, một lá hội tụ vô số dược tính, một lá khác lại bao gồm độc tính, cho nên hắn chăm sóc rất cẩn thận chu đáo.
Lý Phàm lo liệu xong đủ loại thực vật của các đệ tử, lại cho lũ thú nhỏ ăn… Ừm, sói con ăn thịt, con ngựa trắng cùng tiểu kim ngưu ăn cỏ khô, khỉ nhỏ ăn hoa quả, lại cho cá ở trong hồ ăn mồi.
Con rùa đen nhỏ của Giang Ly cùng với tiểu hồ ly của Tô Bạch Thiển đều được mang đi rồi.
“Meo meo meo meo meo…”
Tiểu Bạch thân mật chạy tới cọ vào chân của Lý Phàm, hắn lập tức bế bé mèo con lên vuốt ve.
“Sư phụ, chúng ta đã quay trở về rồi…”
Lúc này ngoài cửa có giọng nói của Độc Cô Ngọc Thanh truyền đến, Lý Phàm quay đầu, chỉ nhìn thấy bọn họ đẩy cửa đi vào.
Bước vào bên trong tiểu viện, Phạm Phách Minh cùng Phạm Dao Dao đều đã thành thói quen, cung kính chờ đợi, thế nhưng Thuỷ Thanh Linh bỗng nhiên chấn động.
Loại địa phương này…
Loại khí tức này…
Không ngờ còn đáng sợ hơn cả thánh địa tu luyện cốt lõi nhất của Đế Đình Thuỷ Đạo, mỗi một sợi không khí đều giống như vô thượng chi nguyên.
Ở đây… Còn đáng sợ hơn những địa phương khác của sơn thôn nhỏ rất nhiều, thậm chí nàng ta còn mơ hồ nghĩ e rằng nơi đây mới là gốc rễ của toàn bộ sơn thôn nhỏ.
Nàng ta vô ý thức ngẩng đầu nhìn về phía tiểu viện ở bên trong, nhưng chỉ vừa mới ngẩng đầu đã nhìn thấy một đàn gà ở trong sân, một con gà mái lạnh nhạt liếc mắt nhìn nàng ta một cái, ngay lập tức nàng ta cảm giác hai mắt đau đớn, vội vàng nhắm chặt lại.
Đồng thời trong lòng của nàng ta càng hoảng sợ vô cùng, con gà mái này… Lại không thể nhìn thẳng được.
Nàng ta cảm giác một cái nhìn lúc nãy vẫn còn là do gà mái cố ý nương tay, nói cách khác, tuỳ tiện bị liếc mắt nhìn có lẽ nàng ta cũng phải chết rồi.
Không điều này sao có thể… Nhất định là một loại chim thượng cổ kinh khủng quý hiếm nào đó.
Chẳng lẽ lại là… Phượng Hoàng?
Nhưng trong nháy mắt nàng ta lập tức dập tắt suy nghĩ này, Phượng Hoàng, loại này quá mức cổ xưa và xa vời, cho dù ở trong thời đại Cử Hoả cũng đều chỉ là truyền thuyết.
“Không tìm được Long sư huynh của ngươi sao?”
Lúc này Lý Phàm lên tiếng hỏi.
Độc Cô Ngọc Thanh nói:
“Khởi bẩm sư phụ, chúng ta không tìm được Long sư huynh, thế nhưng… Tìm được đầu mối có liên quan đến huynh ấy.”
Lúc này hắn chỉ vào Thuỷ Thanh Linh rồi nói tiếp:
“Vị Thuỷ Thanh Linh cô nương này biết Long sư huynh đang ở nơi nào.”
Lúc này Lý Phàm nhìn về phía Thuỷ Thanh Linh, hắn cảm thấy dường như Thuỷ Thanh Linh có chút khẩn trương, lúc này mỉm cười nói:
“Thuỷ cô nương không cần khẩn trương, chúng ta chỉ muốn hỏi thăm ngươi một người mà thôi.”
Lý Phàm nói với Thuỷ Thanh Linh, Thuỷ Thanh Linh lập tức cảm nhận được, loại cảm giác khiến cho người ta hít thở không thông lúc nãy lập tức biến mất, cả người trở nên vô cùng thoải mái.
Nàng ta nhìn về phía Lý Phàm, không hề cảm ứng được một chút khí tức nào của Lý Phàm, chỉ giống như một con người bình thường, có một loại khí chất nho nhã phiêu dật, mặc dù ở trong sơn thôn nhưng lại cực kỳ siêu thoát.
Vị này…
Dường như có địa vị… Tối cao!
Giờ khắc này, nàng ta nhất thời có chút khẩn trương, nơi đây thần bí kinh khủng như vậy, chủ nhân của nơi đây… Tuyệt đối bất phàm, thậm chí có lẽ không kém gì Đại Đế.
“Tiền bối… Xin mời ngài nói… Thuỷ Thanh Linh biết nhất định sẽ nói.”
Lý Phàm nói:
“Ta có một học trò, khoảng thời gian trước mới rời đi, còn chưa có quay trở về.”
Hắn mỉm cười nói:
“Bình thường hắn không có sở thích gì, mặc dù lớn lên rất mạnh mẽ nhưng lại thích nuôi cá, nghịch nước.”
Nói xong hắn chỉ về phía hồ nước ở bên cạnh rồi nói tiếp:
“Ừm, đó chính là hồ cá do hắn nuôi trước đây.”
Nghe vậy Thuỷ Thanh Linh quay sang nhìn về phía hồ nước.
Mà ở bên trong hồ nước, dường như đàn cá nghe thấy lời nói của Lý Phàm, nhẹ nhàng nhảy vọt ra khỏi mặt nước.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cơ thể của Thuỷ Thanh Linh vô ý thức trở nên mềm nhũn, thiếu chút nữa bị hù doạ nằm xuống.
Bởi vì nàng ta rõ ràng nhìn thấy, ở bên trong hồ nước… Đó đâu phải là cá.
Lúc cá nhảy lên, xuất hiện… Rõ ràng đó là hình bóng Côn Bằng, khí Chân Long!
Mặc dù hình bóng Côn Bằng, khí Chân Long đều ẩn náu không hiện rõ, thế nhưng chỉ mới liếc mắt nhìn một cái cũng khiến cho nàng ta kinh hồn bạt vía, thiếu chút nữa bị hù chết.
“Côn Bằng…”
“Chân Long…”
Nàng ta trực tiếp bị kinh sợ, hai loại sinh linh này cực kỳ viễn cổ, thậm chí ở bên trong truyền thuyết thần thoại, trước khi thời đại Cử Hoả thì sinh vật này đã không còn ở trên thế gian nữa rồi.
Nhưng mà hôm nay lại xuất hiện, còn bị người nuôi ở trong hồ nước?
“Không đúng… Quỷ Mị từng nói qua… Hắn từng nuôi Chân Long, Côn Bằng… Lẽ nào, hắn chính là đệ tử của vị tiền bối này?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận