Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2541: Còn mình, mình tính phận mình vẫn sai

Mà Khiêu Đại Thần thì không thèm liếc mắt nhìn múa thoát y, mà ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào huyền băng.
Ở bên trong huyền băng bỗng nhiên có một dáng người già nua bò ra ngoài.
Dáng vẻ của lão già giống y như đúc với Khiêu Đại Thần.
Đây là… Đạo hồn phách thứ hai của Khiêu Đại Thần.

Bên trong Đạo Cảnh Địa của Ngao Vô Song.
Đạo hồn phách thứ hai của Khiêu Đại Thần xuất hiện, giống y như đúc cùng với đạo hồn phách thứ nhất.
“Cuối cùng cũng xuất hiện…”
Đạo hồn phách này cảm thán một tiếng, sau đó hai đạo hồn phách trực tiếp hợp lại thành một.
Giờ khắc này, rõ ràng hồn thể của Khiêu Đại Thần khác biệt với lúc trước, cường đại hơn rất nhiều.
Đồng thời ở bên kia, Ngao Vô Song hết sức hài lòng với điệu nhảy này, cuối cùng cũng để cho Thủy Đế nghỉ ngơi rồi.
“Xảy ra chuyện gì… Làm sao mà ngươi làm được…”
Thủy Đế nhảy múa đến mức toàn thân đều nhễ nhại mồ hôi, lúc này khiếp sợ nhìn về phía Khiêu Đại Thần.
Một đạo hồn phách của Khiêu Đại Thần lại có thể đi ra từ bên trong huyền băng Thủy Đạo của nàng ta.
Chuyện này quá kinh người.
Lối Đế cũng đã tỉnh lại nhìn về phía Khiêu Đại Thần, tràn đầy vẻ sợ hãi, lẩm bẩm nói:
“Đám Đại Đế chúng ta chỉ là công cụ của lão…”
Nói xong hắn ta có chút giễu cợt nhìn về phía Thủy Đế nói:
“Việc đời tính rất thông minh, Còn mình, mình tính phận mình vẫn sai[*]... Ngươi cũng biết ngươi phí hết tâm tư nghiên cứu con đường Ký Sinh, chẳng qua chỉ là một cái bẫy do Khiêu Đại Thần bày ra mà thôi.”
[*] Gốc là



关算尽太


聪明

,



误了卿卿性命

, thơ dịch được trích trong Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần.
“Lúc ngươi thực hiện con đường Ký Sinh, lão sẽ đi ra từ bên trong biến số ở nơi này.”
Nghe vậy Thủy Đế lập tức hoảng sợ.
Nàng ta chính là một người thông minh, chỉ một câu nói của Lôi Đế, thế nhưng trong lòng của nàng ta cũng đã hiểu rõ rồi.
“Thì ra là như thế… Sắp xếp trong nhiều năm tháng, cho rằng đã tìm được con đường chính xác rồi… Không nghĩ tới, tất cả đều chỉ là một cái bẫy của Khiêu Đại Thần.”
Trong mắt của nàng ta tràn đầy ấm ức nhìn Khiêu Đại Thần, cảm thấy cực kỳ căm hận.
Nếu như không có Khiêu Đại Thần bẫy, làm sao ngày hôm nay nàng ta lại trở thành con rối nhảy múa của Ngao Vô Song được.
Nàng ta đường đường là Thủy Đế, bây giờ lại không khác gì một công cụ hình người.
“Tiểu Mẫu Xà, ngươi đừng có dùng ánh mắt kia nhìn ta, lẽ nào ngươi chưa từng nghe qua họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của họa hay sao… Hôm nay biến thành vũ cơ, nói không chừng mới chính là con đường chính xác của ngươi?”
Khiêu Đại Thần nở nụ cười.
Nghe vậy trong lòng Thủy Đế khẽ rung động.
Nàng ta vô ý thức liếc mắt nhìn Đạo Cảnh Địa của Ngao Vô Song.
Bên trong Đạo Cảnh Địa này thực sự đáng sợ không gì sánh được, hắc vụ tràn ngập, đèn Khởi Nguyên, năm pho tượng… Thậm chí còn nhìn thấy một cái đồng tiền màu đen tỏa ra khí tức khiến cho nàng ta chấn động.
Ngao Vô Song… E rằng có địa vị rất lớn.
Nàng ta bỗng nhiên liếc mắt nhìn về phía Ngao Vô Song nói:
“Chủ, chủ nhân… Ngươi còn muốn xem khiêu vũ nữa không? Thiếp thân còn biết múa gậy trúc nữa…”
Lôi Đế nhìn thấy Thủy Đế lại có thể chủ động như thế, bỗng nhiên cảm giác không an toàn…
Xong, hắn ta là thuộc hạ thứ nhất của chủ nhân, thế nhưng ngày hôm nay… Lại bị yêu phi Thủy Đế này tranh giành tình cảm hay sao?
Hắn ta có chút luống cuống.
“Quên đi, chuyện quan trọng là phải rời khỏi nơi này đã.”
Ngao Vô Song cũng lắc đầu, mặc dù eo thon nhỏ của Thủy Đế nhảy lên gậy trúc mà múa chắc chắn sẽ rất xinh đẹp, thế nhưng nhớ tới sơn thôn nhỏ tà môn kia, hắn ta vẫn kiềm chế xúc động ở trong lòng.
“Chạy trốn, để cho sơn thôn nhỏ chết tiệt kia cũng không thể đuổi kịp ta được.”
Ngao Vô Song rời khỏi Đạo Cảnh Địa, chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa mới đi ra khỏi hang động, chỉ thấy ở bên trong cửa vào có một người nam nhân trung niên đang đi tới.
Đương nhiên đó chính là Chiến Đế hắc ám, Mặc Chiến.
Nhìn thấy người này, Ngao Vô Song nhất thời ngây ngẩn cả người.
Tại sao người này lại có thể không chết?
Hắn ta có chút ngoài ý muốn, lần này sơn thôn nhỏ tà môn lại có thể không khắc chết đối phương hay sao?
“Đèn Khởi Nguyên ở trên người của ngươi?”
Mặc Chiến lạnh lùng lên tiếng.
Ngao Vô Song nhắm mắt nói:
“Đúng vậy…”
“Tiếp theo ngươi muốn đưa cho Cố Tổ?”
“Đúng vậy…”
“Đúng lúc ta cũng muốn đi yết kiến, dẫn đường đi.”
Mặc Chiến trực tiếp lên tiếng.
Hắn ta cũng biết năm xưa có một số cao thủ vô thượng vây giết vị kia, thế nhưng lại bị đối phương trấn áp, dẫn tới một giới này.
Nếu như có thể yết kiến những vị đó, kết thiện duyên, như vậy tương lai khi đối phương quay trở lại Hắc Ám Chi Khung, hắn ta có thể một bước lên mây rồi.
Ngao Vô Song nghe vậy cũng ngẩn người, dẫn đường cái gì…
Bạn cần đăng nhập để bình luận