Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2301: Bước lên Cổ Lộ Cấm Kỵ một lần nữa.

Mà bệnh tâm thần của lão ta… Có thể lại quan sát thêm một chút nữa.
Dù sao cũng phải phụ trách đối với bệnh nhân…
Ngộ nhỡ sau khi ra ngoài lại phát bệnh thì sẽ không tốt lắm.
Hơn nữa con đường mà Nam Phong nói có đáng tin cậy hay không thì cũng phải thử một chút.
Nghe vậy lúc này Giang Ly tiến lên nói:
“Sư phụ, ta đi cho.”
Lý Phàm gật đầu nói:
“Được.”
Lúc này Nam Phong lại nói:
“Đúng rồi sư phụ, lần này nơi Giang Ly sư đệ muốn đi tràn ngập sương mù xám, e rằng rất khó đi…”
Bên trên Cổ Lộ Cấm Kỵ có rất nhiều hung hiểm.
Lý Phàm nghe vậy thoáng có chút nghi hoặc, sương mù xám?
Trong khoảng thời gian này khí trời của thế giới bên ngoài thật sự đúng là không được tốt lắm… Từ xa nhìn lại, trong trời đất cũng mơ hồ mông lung.
“Bạch Thiển, ngươi đi đến dược phòng, cầm hai cái mặt nạ bảo hộ đến đây.”
Mấy năm trước, lúc Lý Phàm vừa mới tới, lúc đó có một khoảng thời gian sơn thôn bị khói mù thống trị, cho nên hắn đã làm một số mặt nạ bảo hộ.
Hiện tại là lúc thích hợp để sử dụng.
Tô Bạch Thiển đi đến hiệu thuốc, không lâu sau đã cầm hai cái mặt nạ bảo hộ đến đây.
Mặt nạ bảo hộ được làm từ vải bố, nhìn qua thì rất bình thường, vô cùng đơn giản.
“Ngươi đeo cái này vào, phòng cát phòng độc.”
Lý Phàm lên tiếng.
Giang Ly cung kính nhận lấy nói:
“Đa tạ sư phụ.”
Lý Phàm gật đầu nói:
“Đúng rồi, để Lục Nhượng lấy cho ngươi thêm một chút Cố Sa Thảo Chủng, ngươi mang theo ra ngoài, loại cỏ này có sinh mệnh lực rất mạnh, sinh trưởng cực nhanh, chính là thứ tốt để trị cát trị mai, sau khi ngươi đi ra ngoài, có thể tiện tay gieo trồng ở những địa phương bị ô nhiễm nặng nhất.”
Nếu như thế giới bên ngoài ngày càng trở nên ô nhiễm nghiêm trọng hơn, Lý Phàm cũng nghĩ có thể làm được gì thì nên làm cái đó…
Dù sao những chuyện như bảo vệ môi trường… Mọi người nên cùng nhau cố gắng.
Nghe vậy Giang Ly kích động cầm lấy thảo chủng, hắn nhớ tới lời vị mang điểm cuối của vạn đạo đã từng nói…
Muốn xây dựng lại Luân Hồi, chi bằng khiến cho thế giới này biến thành cấm giới, mà tổ giới sương trắng đơn thuần là không đủ, còn cần thay đổi biển sương mfu xám cũng biến thành thế giới sương trắng.
Có thảo chủng này… E rằng cũng có khả năng nghịch thiên?
Hắn lập tức cảm thấy mong đợi.
Lúc này Giang Ly mang theo con rùa đen nhỏ chào tạm biệt sư phụ, đi ra khỏi tiểu viện.
Không lâu sau, hắn đã đi đến trước viện của các bệnh nhân tâm thần ở trong thôn.
“Kỳ Tổ, ta phụng lệnh của sư phụ đến đây mang ngươi rời khỏi.”
Hắn nói rõ mục đích đến đây.
Ở bên trong bệnh nhân tâm thần, Tề Song Minh đã có sự chuẩn bị từ sớm, nhưng không nghĩ tới lại đến nhanh như vậy, bản thân đã phải đi rồi…
Hắn đứng dậy có chút cảm thán nói:
“Viện trưởng… Các vị huynh đệ, chào tạm biệt, hẹn gặp lại sau.”
“Có thể có duyên ở cùng với các vị ở thành địa bậc này, trải qua những ngày tháng yên bình, đây chính là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời này, Tề mỗ đi trước một bước.”
Trong mắt của lão ta tràn đầy hoài niệm cùng không nỡ.
Lão ta đã từng là cường giả của biển sương mù xám, vượt qua vô số năm tháng, thế nhưng trong khoảng thời gian sinh sống ở bên trong sơn thôn nhỏ cũng đã có những cảm xúc rất khác.
Không chỉ có tu vi tiến bộ nhanh chóng, mà còn có thêm một loại… Trải nghiệm sinh hoạt.
Rõ ràng ở đây là một cấm địa vô thượng, từng cọng cây ngọn cỏ cũng có thể chém trời cao vũ trụ, các thôn dân cũng là những đại năng không thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng ở một chỗ như vậy lại khiến cho lão ta cảm nhận được một sự yên bình khác lạ, giống như một thôn trang nhỏ của những con người chân chính, khói lửa hồng trần, củi gạo dầu muối.
“Đi thôi…”
“Lão Tề, hẹn gặp lại, nói không chừng không bao lâu chúng ta lại có thể gặp lại.”
Thực ra khi bị bệnh tâm thần lão ta cũng có chút không muốn, thế nhưng ở chung phòng của những bệnh nhân tâm thần khác thì cũng đã nảy sinh cảm tình.
Cửu Biến cùng với lão tăng cũng đi tới đưa cho lão ta một cái bao bố nhỏ.
“Ở bên trong này đều là hàng tồn kho của chúng ta, các loại vỏ ớt, hành tây, tỏi… Ngươi mang đi đi.”
Nghe vậy trong lòng Tề Song Minh càng cảm thấy ấm áp hơn.
Đây là cảm tình thực sự, anh em tốt, ngay cả vỏ ớt cũng có thể mang ra tặng người khác được.
“Các vị, chào tạm biệt, hẹn gặp lại sau.”
Lúc này Tề Song Minh cáo từ, cùng với Giang Ly rời khỏi đây.

Không lâu sau bọn họ đã đi ra khỏi sơn thôn.
“Kỳ Tôn, chúng ta đi nơi nào?”
Tề Song Minh lên tiếng hỏi.
Giang Ly nói:
“Đưa ngươi đi Luân Hồi.”
Tề Song Minh vừa nghe, sắc mặt nhất thời biến đổi nói:
“A… Vị tiền bối kia muốn giết chết ta sao?”
Giang Ly vội vàng giải thích.
“Cũng không phải là như vậy… Đưa ngươi đi Luân Hồi… Chính là ý trên mặt chữ.’
Bạn cần đăng nhập để bình luận