Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2666: Cây Thế Giới 2

Nếu như cây này tiếp tục sinh trưởng, cho dù tất cả các nền văn minh có bị diệt hết, mồi lửa tắt, nhưng vẫn sẽ có một ngày năm đại thời không có thể được xây dựng lại một lần nữa, đến lúc đó có khả năng sẽ sinh ra nền văn minh càng rực rỡ hơn.
Tiên, Thánh, Thần, Hỗn Độn, Cấm Kỵ… Năm loại đại đạo đồng thời bộc phát ra ở bên trong vũ trụ yên tĩnh sẽ là ánh sáng bậc nào?
“Ai có thể có thủ bút như vậy… Lại có thể hội tụ toàn bộ lạc ấn của năm đại thời không văn minh thế giới ở trong một cái cây…”
Mặc Sát lẩm bẩm, hắn ta theo bản năng nghĩ tới…
Vị kia!
Cũng chỉ có vị kia mới có thể làm được đến một bước này.
“Cảm ơn sát trận của ngươi.”
Lúc này một giọng nói lạnh lùng thanh lệ bỗng nhiên vang lên.
Chỉ thấy ở bên trên cây thế giới kia có một vị tuyệt đại giai nhân mặc váy trắng xuất hiện.
Nàng phất tay, mỗi một chiếc lá của Cây Thế Giới bỗng nhiên đồng thời bạo phát, lúc này bên trong vô tận đại kỳ của Mặc Sát, những thế giới cùng tinh thần tĩnh mịch này bỗng nhiên đều bị trấn áp.
Nữ tử váy trắng đứng ở trên bầu trời của cây Thế Giới, bàn tay trắng nõn vung lên, những đại kỳ này lập tức phóng lên trời cao, trong nháy mắt thu nhỏ lại, ngưng tụ hoá thành một lá cờ nhỏ màu đen, rơi vào trong tay của nàng.
Sát trận… Bị phá.
Mà ngay cả toàn bộ sát trận cũng bị nàng đoạt được.
“Ngươi là ai?”
Mặc Sát hoảng sợ thất sắc.
Mà mấy người Mộ Thiên Ngưng, Hoả Linh Nhi thì vui mừng quá đỗi nói:
“Khương Tuyết tỷ tỷ?”
Người này… Đương nhiên chính là Khương Tuyết.
Nàng đã lấy được cây Thế giới, gieo xuống Tiên Chủng, ngày hôm nay thực lực đã lên đến cảnh giới Thiên Vương, gần với Đại Đế.
Hơn nữa Cây Thế Giới quá mạnh mẽ, sinh trưởng ở trong tiểu viện của Lý Phàm mấy năm, trước sau thu nạp được dại đạo của năm nền văn minh, sâu không lường được, trực tiếp khiến cho sức chiến đấu của nàng tăng vọt đến một độ cao khó có thể tưởng tượng được.
“Khương Tuyết tỷ tỷ, tỷ đã gặp được Lý tiền bối sao?”
Mấy người Hoả Linh Nhi đều đặt câu hỏi.
Các nàng vốn dĩ đã đi tới sơn thôn nhỏ cùng với Hắc Bạch, kết quả ở nửa đường lại gặp người mặc áo bào trắng thần bí.
Hắc Bạch ở lại còn các nàng đi vè.
Hôm nay Khương Tuyết nhận được Cây Thế Giới… Lẽ nào nàng đã quay trở về sơn thôn nhỏ sao?
Khương Tuyết chỉ lắc đầu nói:
“Không có… Một ít đệ tử của Lý tiền bối trốn thoát từ trong thôn.”
Trốn thoát.
Nghe được những chữ này, sắc mặt của mấy người Hoả Linh Nhi, Mộ Thiên Ngưng đều rung động.
Trốn…
Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe nói người của sơn thôn nhỏ đối mặt với kẻ địch… Lại có thể trốn?
Ở trong một chỗ bí ẩn.
“Đại Hắc, không phải ngươi dẫn theo chúng ta chạy trốn hay sao? Tại sao lại đi tới nơi này?”
Long Tử Hiên nhìn về chiến trường ở phía trước, nghi ngờ nói.
Con chó đen ngẩng đầu nhìn chăm chú về phía trước, nhìn Hôi Đế đang hấp thu bổn nguyên màu đen, nói:
“Chờ Tiểu Hôi Hôi trở thành Thiên Đế Hắc Ám, thế giới hắc ám của vị mang điểm cuối của vạn đạo sẽ phủ xuống…”
“Đến lúc đó ta dẫn các ngươi đi đánh nhau, đoạt đèn.”
Nhưng Lâm Cửu Chính lại nói: “Thế nhưng nếu như chúng ta xuất hiện ở chỗ này, chẳng phải là đã chủ động bại lộ rồi sao?”
Dù sao dựa theo lời của Đào tỷ nói, bọn họ cần phải sống sót.
Sống mới có thể khiến cho tâm cảnh của Lý Phàm không bị phá, tránh cho hắn biến thành Tịch Giả.
Con chó đen cũng vung chân chó lên, khí thế mạnh mẽ đâm thẳng lên trời cao nói:
“Bại lộ thì như thế nào? Chết nhẹ tựa lông hồng, nặng như núi thái sơn! Làm tinh hoả để kéo dài nền văn minh mà chết, chết có ý nghĩa.”
“Đi theo bản Đế, chiến đến vĩnh viễn sánh ngang cùng với thiên địa, giết đến khi nhật nguyệt ảm đạm, dùng cái mạng này để chiến ra một con đường cho toàn bộ chúng sinh, lẽ nào các ngươi đang sợ hay sao?”
Nó thực sự sục sôi nhiệt huyết, dường như là một vị đại tướng thong dong đối mặt với thiên quân vạn mã, giống như một vị anh hùng đỉnh thiên lập địa không hề sợ hãi chút nào cả.
Mọi người: “...”
“Chó chết, ngươi lại bị làm sao thế…”
Ngô Đại Đức khinh thường lên tiếng nói: “Ở trong tiểu viện bị Long ca doạ đến mức sắp đái ra rồi, hiện tại lại giả sói vẫy đuôi.”
Vẻ mặt con chó đen còn đang hùng hồn, nghe được lời nói của Ngô Đại Đức lập tức có chút không kiềm chế được, nhe răng nói:
“Mập mạp chết bầm, là bản Đế không cắn nổi, hay là ngươi không thấy đau?”
Ngô Đại Đức bỗng nhiên cảm thấy cái mông như căng ra, vô ý thức lùi về phía sau.
Mặc dù ngày hôm nay hắn đã có cảnh giới Thiên Vương, thế nhưng khi đối mặt với Đại Hắc… Cho dù hắn có thân thể kim cương thì cũng vẫn không thể nào địch nổi.
“Đại Hắc, rốt cuộc ngươi đang nghĩ như thế nào?”
Mà Độc Cô Ngọc Thanh lại ngưng trọng đặt câu hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận