Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2448: Đào đất

Lúc này Độc Cô NGọc Thanh mới mơ hồ hiểu ra công dụng, quả nhiên sư phụ lão nhân gia ông ấy tính toán rất cẩn thận…
Hắn đưa hai cái ô cho Phạm Dao Dao cùng Phạm Phách Minh nói:
“Đi.”
Mà Phạm Phách Minh cùng Phạm Dao Dao nhìn cái ô ở trong tay cũng đều có chút lo lắng.
Mặc dù cái ô này là do lão tổ đưa cho, thế nhưng nhìn qua thực sự rất bình thường, có đáng tin hay không…
Có thể đỡ nổi tấn công của lôi điện ẩn chứa khí cơ Lôi Đế hay không?
Nhưng Độc Cô Ngọc Thanh đã mở ô, thản nhiên đi vào bên trong núi.
Trong khoảnh khắc khi hắn bước vào bên trong, lập tức có lôi hồ kinh khủng chém về phía hắn, khí thế đó gần như diệt thế, cho dù tu giả có mạnh mẽ đến mức nào đi chăng nữa cũng đều không thể chống lại được…
Thế nhưng khi lôi hồ kinh khủng kia chạm đến cái ô này, lập tức biến mất.
Cái ô không một chút sứt mẻ.
Thấy thế Phạm Phách Minh cùng Phạm Dao Dao đều giật mình.
“Cái ô này… Hung tàn như vậy sao?”
Phạm Phách Minh hết sức mừng rỡ, lúc này mở cái ô ra, lập tức đuổi theo.
“Quả nhiên… Đại lão yêu diễn như vậy, ngay cả đồ vật ở nhà của hắn cũng đều phải ngụy trang thành như vậy.”
Phạm Dao Dao cũng lên tiếng, cái ô này ít nhất cũng phải là bảo vật cấp đại đế.
Thế nhưng lại ngụy trang thành dáng vẻ bình thường… Thực sự không khác gì mấy so với phong cách của đại lão.
Lúc này ba người đều che ô đi thẳng vào bên trong.
Cầm theo cái ô này, Phạm Dao Dao cùng Phạm Phách Minh đều phát hiện tầm mắt của bọn họ lại có thể trở nên mở rộng.
Trước đây khắp toàn bộ núi Lôi Đạo đều là lôi quang hồ quang, tầm nhìn cực kỳ thấp.
“Chỉ được che ở dưới cái ô này mà ngay cả Lôi Đạo… Cũng không che được tầm mắt của chúng ta nữa rồi…”
Phạm Phách Minh không khỏi lên tiếng.

Trên núi Lôi Đạo có rất nhiều cây cối kinh khủng sinh trưởng, đều được sinh ra ở trong lôi đạo, kèm theo lôi vực, khó có thể tiếp cận được.
Mỗi một tấc không gian đều có lực lượng lôi điện xôn xao, đủ để hủy diệt tất cả người từ bên ngoài đến, thế nhưng lúc này ba người bọn họ lại giống như bước đi trên đất bằng, hết sức dễ dàng.
“Trường Thọ lão tổ cũng không biết rốt cuộc Thánh Nguyên của tổ tiên là cái gì, thế nhưng có suy đoán nó có khả năng được giấu ở bên trong Thánh Nhưỡng, hoặc là giấu ở bên trong nước của Lôi đạo, hoặc là mộc, hoặc là thần hỏa…”
Phạm Phách Minh lên tiếng.
Khẳng định thánh nguyên của tổ tiên nằm ở bên trong núi Lôi Đạo, thế nhưng không có người nào biết rốt cuộc đó là cái gì, bọn họ cũng chỉ có thể suy đoán mà thôi.
Nhưng toàn bộ núi Lôi Đạo đều được bao phủ ở dưới khí tức của Thánh Nguyên, dường như rất khó xác định…
“Ừm? Lôi quang ở phía trước thật là nồng đậm.”
Đi được không xa, Phạm Dao Dao giật mình lên tiếng, phía trước có một khu vực, lôi đạo nổ vang, chân ý lôi đạo giống như hóa thành đủ các loại dị thú quý hiếm.
Mà ngay cả quy tắc không gian cũng đều không thể tồn tại ở bên trong khu vực này.
Bọn họ che ô đi tới gần, tránh khỏi lôi điện rậm rạp chằng chịt này, sau đó nhìn thấy rõ được cảnh tượng ở bên trong.
Đó là một nắm đất.
Một nắm đất phát ra ánh sáng màu xanh, giống như là bảo thạch màu xanh lam vậy, thế nhưng những ánh sáng kia cũng ẩn chứa lực lượng vô cùng kinh khủng.
“Thần uy lớn như vậy, lại chính là nắm đất này…”
Phạm Dao Dao có chút thất vọng lên tiếng.
Bởi vì nắm đất này, quả thực còn… Rác rưởi hơn cả đất ở sơn thôn nhỏ.
Nhưng ánh mắt của Phạm Phách Minh cũng trở nên phức tạp nói:
“Dao Dao, nắm đất này… Đã rất tốt rồi.”
Hắn vẫn rất thanh tỉnh, mặc dù chất lượng của đất này còn kém rất xa sơn thôn nhỏ, thế nhưng tuyệt đối là bảo vật, đối với Phạm gia ngày hôm nay mà nói đó chính là nhu cầu cấp bách.
Hắn cắn răng một cái nói:
“Lão tổ… Ta, ta có thể đào nắm đất này đi được không?”
Độc Cô Ngọc Thanh có hơi ngạc nhiên nhìn hắn một cái? Đào đi? Người này… Thích đất như vậy sao…
“Ngươi cứ tùy ý đi.”
Nghe vậy Phạm Phách Minh lập tức mừng rỡ, hắn nhất thời ra tay, đào đất lên.

Đại khái qua gần nửa canh giờ, Phạm Phách Minh mới cảm thấy hài lòng, xoa xoa mồ hôi ở trên mặt.
Lúc này ở đây… Đã xuất hiện thêm một cái hố to.
Một hạt đất cũng không được lưu lại, toàn bộ đều được cất vào bên trong Đạo Cảnh Địa.
Ánh mắt của Độc Cô Ngọc Thanh có chút phức tạp, Phạm Phách Minh này… Có chút giống thổ phỉ rồi.
“Thỏa mãn chưa?” Hắn hỏi một câu.
Phạm Phách Minh nói: “Thỏa mãn… Chẳng qua ở đây chỉ lưu lại một cái hố, lão tổ người nói xem, có nên để lại thứ gì đó hay không?”
Hắn suy tư nói.
Độc Cô Ngọc Thanh nghe vậy không biết nghĩ tới điều gì, nhịn không được nói:
“Ngươi thuộc con chó đen hay sao? Hay là con rùa đen nhỏ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận