Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2338: Đoạt Cấm Kỵ Đạo Ngân.

“Năm đó cũng không phải chưa từng gặp mặt, hôm nay gặp lại chiến một trận.”
“Ta đặt mông ngồi chết hắn ta.”
Giờ khắc này, Vân Khê, Long Tử Hiên, Nam Phong, Tử Lăng, Tâm Ninh, Thanh Trần, Độc Cô Ngọc Thanh, Lâm Cửu Chính, Giang Ly, Ngô Đại Đức, Lục Nhượng, Tô Bạch Thiển, Khương Tuyết đi vào bên trong sức mạnh Luân Hồi này.

Cùng lúc đó.
Bên trên tế đàn ở nguyên tộc thứ năm.
“Cánh cửa Luân Hồi, mở ra.”
Đám người Vô Dạ cầm chặt đại ấn Luân Hồi, bọn họ dốc hết toàn lực muốn đẩy ra cánh cửa kia.
Bên trong bóng tối, dưới tế đàn bỗng nhiên có một cái độc thủ thối rữa vươn lên, cầm khoá sắt ở trong tay muốn khoá lại hết tất cả bọn họ.
“Vì sao còn không có tìm được.”
“Lực lượng Luân Hồi đã ngược dòng toàn bộ thời không, tại sao không thể tìm được bóng dáng của một đạo thân cuối cùng?”
“Chẳng lẽ một đạo thân cuối cùng của bọn họ còn chưa được sinh ra thì đã chết đi rồi… Cho nên không còn để lại bất kỳ dấu vết nào ở bên trên thế gian này nữa?”
“Có lẽ là như thế, nếu như sức mạnh nguyền rủa của đầu nguồn quá mạnh mẽ, có khả năng bọn họ vừa mới đầu thai xong đã chết luôn. Nhưng cho dù có như vậy cũng không thể không tìm được một chút bóng dáng nào mới đúng…”
Lực lượng Luân Hồi vẫn còn đang không ngừng tái diễn thời không, nhưng trong thời không lại không hề có một bóng dáng nào xuất hiện.
Đám lão quỷ ở bên trong U Hư Chi Địa cũng có chút nóng nảy rồi.
Đồng thời.
Ở bên kia Đại Mạc.
Sương mù xám cuồn cuộn, hư ảnh đen nhánh hiện lên, dường như đang chờ đợi, lúc nào cũng chuẩn bị đột phá Đại Mạc để tiến vào thế giới này.
“Không có khả năng, lực lượng của Luân Hồi có thể ngược dòng tất cả thời không… Tại sao lại như thế?”
“Vị mang điểm cuối của vạn đạo ngươi nhìn thấy được sao, trong thiên địa cũng không có bóng dáng của bọn họ, ngươi đã thất bại, mất đi rồi.”
Mấy con quỷ không thể nhịn nổi nữa, bỗng nhiên đi ra từ bên trong U Hư Chi Địa, lộ ra cái móng vuốt to kinh khủng tìm kiếm về phía ngôi mộ của vị mang điểm cuối của vạn đạo.
Thế nhưng khi bọn hắn gần tiếp cận được ngôi mộ, bàn tay khổng lồ của bọn hắn hầu như đã biến mất hoàn toàn.
Bọn hắn không dám trực tiếp xuất hiện ở hiện thế, có thể thi triển lực lượng có hạn, hơn nữa vị mang điểm cuối của vạn đạo quá mạnh mé, cho nên không có cách nào lay động được.
“Làm sao bây giờ, không tìm được tung tích của những người đó, không có cách nào phá vỡ được phần mộ của vị mang điểm cuối của vạn đạo.”
“Thứ được chôn ở trong ngôi mộ này chính là chấp niệm của nàng, chỉ có một đạo thân của Thập Tôn Nhị Hung xuất hiện, rồi chết đi thì mới có thể kết thúc được.”
Những con lão quỷ này đều khó khăn lên tiếng.
“Không đúng, tới.”
Nhưng vào giờ khắc này, lão quỷ chỉ còn lại có một đôi quỷ nhãn bỗng nhiên lên tiếng.
Chỉ thấy bên trong hải dương nhân quả đang sôi trào bỗng nhiên có một nam tử, chân đạp Long Huyết Khí mà đến, khí thế kinh người, đi ra từ bên trong hải dương nhân quả.
“Người thuộc Võ Đạo… Là hắn! Một đạo thân cuối cùng của hắn xuất hiện.”
Ở bên trong U Hư Chi Địa, một đám lão quỷ đều kích động.
“Không đúng, hình như… Không phải vong hồn, mà là người sống?”
Nhưng ngay sau đó bọn hắn đều kinh ngạc.
Tinh lực của Long Tử Hiên quá thịnh vượng, căn bản không phải là tàn hồn trong năm tháng, mà là người sống sờ sờ.
“Hắn chống đỡ nguyền rủa của đầu nguồn mà lại có thể trưởng thành đến cảnh giới Động Chân.”
“Không thể tưởng tượng nổi.”
Nhưng ngay sau đó, từng bóng người khác liên tiếp xuất hiện.
Nam Phong ôm cầm mà đến, khí chất xuất thần, giống như Cửu Thiên Tiên Nữ.
Tử Lăng đeo bảng vẽ, một thân váy tím, linh động không gì sánh được.
Lục Nhượng tay cầm cỏ xanh, quần áo chân chất giống như một người nông dân.
Độc Cô Ngọc Thanh hết sức phong độ, khí chất như thư sinh.
Thanh Trần, mặc dù cầm cái chổi ở trong tay, thế nhưng lại siêu phàm thoát tục, như một vị Phật tử.
Giang Ly khí chất nhẹ nhàng, thoạt nhìn như một người thanh niên hiền lành nho nhã, một người con của kỳ đạo.
Ngô Đại Đức hình thể cường tráng, trong tay cầm một cái lang nha bổng dài mọc đầy gai sắc nhọn màu vàng kim, vẫn còn đang vuốt ve.
Lâm Cửu Chính khoác lên người một cái đạo bào tối màu, miệng hơi mỉm cười.
Tô Bạch Thiển, bên hông có đeo một túi thuốc, trên người còn khoác theo một cái hòm thuốc, đôi mắt thuần khiết.
Tâm Ninh chắp tay mà đi, rõ ràng nàng chỉ mới có tám chín tuổi, thế nhưng lại cực kỳ khí phách, giống như Ma Chủ đệ nhất.
Khương Tuyết áo trắng như tuyết, giống như băng sơn, cực kỳ lãnh diễm.
Mười hai người… Toàn bộ đều tới.
“Mười hai đại đạo, toàn bộ xuất hiện rồi.”
“Bọn họ cũng không có chết đi.”
“Nguyền rủa ở đầu nguồn đã mất đi hiệu lực… Vì sao, bọn họ nên bị nhân quả quấy rầy ở thời kỳ thanh niên mới đúng, mệnh đồ nên làm nhiều điều sai trái, không có khả năng trưởng thành được…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận