Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2366: Kịch bản nhân vật phản diện 2

“Muội muội của ta làm gì thì có liên quan gì đến ngươi? Ngươi thử nói một câu hung ác với muội muội ta nữa xem?”
Hắn lập tức hoá thân thành cuồng ma bảo vệ muội muội.
Mà tiểu la lỵ Phạm Dao Dao cũng lập tức nói:
“Đúng vậy, ta hỏi hay không thì có liên quan gì đến ngươi?”
Nói xong nàng quay đầu tiếp tục nhìn về phía Lý Phàm nói:
“Ngươi muốn đi đâu? Phải đi Thanh Kiếm Tông sao?”
“Con đường núi này rất nguy hiểm, có rất nhiều cấm thú đáng sợ, ngươi muốn đi cùng với chúng ta không?”
Rất nguy hiểm.
Lý Phàm vừa nghe lập tức nghĩ… Có lẽ là như thế.
Dù sao lúc vừa rồi khi những người này nhìn thấy hắn thì cũng rất cảnh giác.
Nếu như có thể có người đồng hành… Gặp phải nguy hiểm thì sẽ có thêm sự bảo hiểm.
Nhưng hắn còn phải đi tìm người… Liền nói ngay:
“Thanh Kiếm Tông… Ở hướng nào?”
Tiểu la lỵ nhìn về phía Phạm Phách Minh hỏi:
“Hướng sao… Nhị ca, là hướng nào?”
Phạm Phách Minh khẽ nhíu mày, đã biết muội muội ngốc, tại sao lại rủ người không rõ lai lịch như Phạm Ly này đi chung chứ…
Trong lòng của hắn muốn từ chối.
Nhưng vừa rồi đã lớn tiếng với Tằng Thị Sát, không có khả năng tự huỷ đi bậc thang đi xuống của chính mình… Hắn có chút không tình nguyện nói:
“Tây Bắc.”
Lý Phàm vừa nghe, tốt tốt, hắn cũng muốn đi về phía Tây Bắc.
“Tốt… Đã như vậy thì quấy rầy các vị.”
Hắn cũng cảm thấy căng thẳng, dù sao bây giờ ngay cả đường hắn cũng không biết gì cả.
“Lai lịch người này không rõ ràng, lại để hắn đi cùng với chúng ta? Phạm Phách Minh, ngươi có biết không?”
Mà Tằng Thị Sát cũng lạnh lùng lên tiếng.
Bọn họ là một đội ngũ nhỏ, hầu như đều là con em thế gia đến từ thành Biên Lôi của Tề Quốc, có chút thân phận, cũng là những nhân vật thiên tài của thành Biên Lôi, còn nhận biết nhau.
Nhưng bọn hắn cũng đều không phải là bạn bè gì, chỉ bởi vì Khủng Thú Sơn Lâm quá mức nguy hiểm nên mới tổ đội đồng hành đi vào bên trong sơn lâm.
Mà Phạm gia cùng với Tăng gia vẫn luôn có quan hệ cạnh tranh ở trong thành Biên Lôi.
Cho nên bây giờ nhìn thấy huynh muội Phạm gia lại thu nạp Lý Phàm, tất nhiên Tằng Thị Sát muốn phản đối.
“Nếu như ngươi không phục có thể tự động rời đi.”
Phạm Phách Minh cũng kiên quyết.
“Được rồi, không nên tổn thương hoà khí vì một tên tán tu, đi thôi.”
Lúc này người ở bên cạnh cũng lên tiếng:
“Xảy ra chuyện, ngươi phụ trách.”
Tằng Thị Sát lạnh lùng nói một câu, sau đó bỏ đi trước.
Mà Lý Phàm thấy thế cũng khẽ nhíu mày, cái tên họ Tằng này… Hình như rất có ý kiến đối với hắn…
“Phạm Ly, ngươi không cần đau lòng, tính tình của bọn hắn là như vậy đó, rất thúi.”
Mà tiểu la lỵ Phạm Dao Dao lại nói với Lý Phàm:
“Ta tên là Phạm Dao Dao, đây là nhị ca của ta Phạm Phách Minh, ngươi gọi là Phạm Ly, ba người chúng ta… Đều có họ Phạm đó.”
Phạm Dao Dao còn chưa tính… Phạm Phách Minh, tên nghe không tốt lắm… Lý Phàm than thở một câu, nhưng vẫn gật đầu nói:
“Xin chào xin chào.”
Phạm Dao Dao lặng lẽ nói:
“Ngươi mới tời từ trong rừng núi, có nhìn thấy Thôn Vân Ma Hạc hay không?”
“Nghe nói con Ma Hạc đó siêu cấp lợi hại, rất đáng sợ, đã giết chết rất nhiều tu giả.”
Thôn Vân Ma Hạc?
Đây là vật gì?
Lý Phàm lắc đầu, hắn thực sự tin tưởng bản thân chưa từng gặp phải…
Dọc theo con đường này, cùng lắm hắn cũng chỉ từng nhìn thấy một con tiên hạc xinh đẹp cùng với một con hồ ly đáng yêu mà thôi… Hơn nữa tất cả đều rất ngoan ngoãn thân mật.
Nếu như quả thực là cấm thú nguy hiểm như lời của Phạm Dao Dao nói thì bây giờ hắn đã nguội lạnh rồi.
Nhìn thấy Lý Phàm lắc đầu, Phạm Dao Dao cảm thấy có chút đáng tiếc, nói:
“Không có gặp sao… Đáng tiếc, nếu như có thể bắt được con Ma Hạc kia, Nhị ca của ta có thể nhanh chóng thăng cấp, đánh bại cái tên Lâm Nhất Hạo kia rồi, cũng không cần phải đi đến Thanh Kiếm Tông làm bia đỡ đạn nữa…”
Nhắc tới ba chữ Lâm Nhất Hạo, dường như trong mắt của Phạm Dao Dao hơi buồn rầu.
Phạm Phách Minh ở bên cạnh cũng không vui nói:
“Dao Dao.”
Nha đầu ngốc này, cái gì cũng nói hết với người ngoài…
Phạm Dao Dao nói:
“Ta không nói nữa, ta cảm thấy Phạm Ly không phải là người xấu…”
Phạm Phách Minh cũng cảm thấy đau đầu với muội muội này, thế nhưng cũng không còn cách nào khác đành nói sang chuyện khác, nói với Lý Phàm:
“Đúng rồi Phạm Ly huynh, vì sao ngươi một mình độc hành ở nơi đây?”
“Vốn dĩ… Ta lánh đời tu luyện, hôm nay đi ra ngoài tìm người.”
Lý Phàm không có nói tỉ mỉ.
“Thì ra là lánh đời tu luyện… Trách không được, trách không được dường như ngươi rất không hiểu biết đối với thế giới bên ngoài.”
Phạm Phách Minh thờ ơ lên tiếng, hắn nghĩ cái gì mà lánh đời tu luyện… Hơn phân nửa là mượn cớ.
Chỉ là một tên chưa từng va chạm xã hội… Ừm, dáng vẻ có chút quê mùa hai lúa.
Hơn nữa hắn cảm giác khí tức của tên Phạm Ly này thực sự giống như người bình thường… Nói không chừng ngay cả đại đạo cấm kỵ cũng còn chưa có chạm đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận