Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2438: Chờ đợi tiếng sét đầu tiên 2

“Các ngươi… Tùy tiện là được rồi.”
Hắn lên tiếng.
Nghe vậy mấy người Phạm Trường Thọ, Phạm Thanh Vân lập tức kích động.
Bọn họ bắt đầu đào đất ở ven đường.
“Lão tổ, mau tới, đất ở nơi này rất xốp, thích hợp cho tuổi của người.”
“Lăn con bê, lão tổ của ngươi chính là thích muốn ăn đất cứng rắn.”
Bọn họ bắt đầu ăn đất.
Mà ngay cả Phạm Dao Dao cùng Phạm Phách Minh đều khẽ ngẩn người, sau đó yên lặng bắt đầu tìm đất.
Dù sao bọn họ đều đang ở cảnh giới Phù Dao, phải tìm được Tức Nhưỡng phù hợp mới có khả năng tiến vào cảnh giới tiếp theo.
“May mà sư phụ không có ở nơi này… Nếu không có lẽ bọn họ đều biến thành bệnh nhân tâm thần rồi.”
Ánh mắt của Độc Cô Ngọc Thanh phức tạp, không khỏi lên tiếng, mấy người này càng giống bệnh tâm thần hơn so với mấy người Doãn Từ An, Vô Dạ lúc trước.

Mà giờ khắc này.
Ở bên trong một nơi tuyệt mật không có một người nào biết được, bị bóng tối bao trùm, trong bóng đêm dường như có một con đường nhỏ màu đen chìm nổi lơ lửng.
“Bên phía đầu nguồn có tin tức truyền đến, khiến cho chúng ta nhanh chóng đốt lên ngọn lửa hắc ám.”
Trên đường nhỏ, một giọng nói lạnh lùng vang lên nói:
“Hôm nay ngọn lửa hắc ám xuất hiện ở trong thành Lôi Đế, những con kiến hôi kia chắc hẳn phải đi theo con đường Ký Sinh… Ha ha ha, hai người các ngươi đi đến thành Lôi Đế một chuyến đi.”
“Tìm được kí chủ của ngọn lửa hắc ám.”
Ngay lập tức, bên trên con đường nhỏ màu đen, hai tên Hủ Nô đi ra, cung kính hành lễ nói:
“Rõ.”

Sau khi hai tên Hủ Nô rời khỏi.
“Bên phía đầu nguồn có nói ở trong thế giới Cấm Kỵ có cường giả vô thượng tồn tại ở dưới Hắc Ám Chi Khung, mà ngọn lửa hắc ám sẽ chỉ dẫn cho chúng ta tìm được bọn hắn…”
Bên trên con đường nhỏ hắc ám có giọng nói vang lên;
“Cường giả vô thượng ở bên trong Hắc Ám Chi Khung, tại sao lại ở bên cạnh… Chẳng lẽ là bị Khiêu Đại Thần chộp tới hay sao?”

Sơn thôn nhỏ.
Đã sắp đến giữa trưa.
“Tiểu Lý, ngươi luôn cùng ta thừa nước đục thả câu, xem không hiểu, xem không hiểu.”
Nhị đại gia đánh cờ nửa ngày cùng với Lý Phàm, kết quả ông vẫn còn chưa nhìn ra được ý đồ của Lý Phàm.
Lý Phàm khẽ mỉm cười nói:
“Một ván cờ thú vị thì phải chơi thật chậm rãi.”
Nhị đại gia lắc đầu nói:
“Quên đi, ta phải suy nghĩ lại một chút, ngày hôm nay đánh đến chỗ này đi.”
Ông nhấc quải trượng lên chuẩn bị rời đi.
“Đúng rồi.”
Bỗng nhiên Nhị đại gia lên tiếng nói:
“Tiểu Lý này, ngươi tinh thông lịch pháp, thông hiểu lễ tiết, năm nay còn bao lâu nữa mới có sấm sét?”
Lý Phàm nghe vậy nghi ngờ nói:
“Sét đánh?”
Nhị đại gia gật đầu nói:
“Trước khi đi Khiêu Đại Thần đã từng dặn dò qua, năm nay sẽ có sấm sét ở trận mưa giông đầu tiên… Ta phải chờ thứ gì đó, hắn sẽ cho người mang thứ gì đó quay về cho ta.”
Lý Phàm không giải thích được, nhưng vẫn nói:
“Nhanh… Mùa xuân đã đến, đương nhiên sấm sét sẽ không còn xa nữa.”
Nhị đại gia gật đầu, lúc này rời đi.
Châu Khai Nguyên, thành Lôi Đế.
Hôm nay thành Lôi Đế náo nhiệt không gì sánh được.
Từ sau khi tin tức truyền ra từ thành Lôi Đế, hầu như toàn bộ tất cả các thế lực, tông môn, tu giả của châu Khai Nguyên đều vội vàng chạy tới đây.
Dù sao đối với ngoại giới mà nói, tiến vào bên trong Tịnh Thổ Đế Đình quá mê hoặc.
Bên ngoài dựa vào lực lượng cá nhân, có thể tu luyện tới cảnh giới Tức Nhưỡng cũng đã có thể coi là Hùng chủ một phương.
Thế nhưng ở bên trong Tịnh Thổ, tùy ý cũng có thể nhìn thấy cảnh giới Tức Nhưỡng, rất nhiều cảnh giới đều chỉ như nước chảy thành sông mà thôi, thậm chí không hề tồn tại quá nhiều trắc trở.
Có thể có được một đệ tử tiến nhập Tịnh Thổ Đế Đình cũng đều là vinh quang vô thượng, một thế lực cũng sẽ tùy theo đó mà gà chó lên trời.
Hôm nay trên thành Lôi Đế, thỉnh thoảng có hồ quang màu xanh nhạt hiện lên, kinh động lòng người, khiến cho người khác muốn cúng bái.
“Cái gì, sâu độc bị người hủy diệt?”
Ở bên trong thành Lôi Đế, trên một đại điện cao tầng, Lôi Kiêu khiếp sợ lên tiếng nhìn Thủy Tĩnh.
“Tốt.”
Thủy Tĩnh bưng chén rượu nói nhỏ:
“Vị trí xuất hiện cuối cùng của hai con sâu độc là vị trí này, dãy núi Khủng Thú.”
Hắn ta thản nhiên chỉ vào một địa điểm ở bên trên bản đồ nói:
“Nhất định những tiên dân này có nội tình nào đó trốn ở chỗ này.”
Nghe vậy Lôi Kiêu nói:
“Ta lập tức bẩm báo dẫn người đi vào.”
Thủy Tĩnh do dự chưa quyết định, nhưng vào giờ khắc này, bỗng nhiên có một binh sĩ Lôi Đình chạy tới nói:
“Báo!”
“Khởi bẩm Lôi Kiêu đại nhân, Thủy Tĩnh công tử, hai người trẻ tuổi mà các ngươi đặc biệt lưu ý kia đã xuất hiện.”
“Bọn hắn vừa đi qua cửa thành.”
Nghe vậy Thủy Tĩnh cùng Lôi Kiêu đều hơi kinh hãi.
“Không ngờ bọn hắn còn dám đến…”
Lôi Kiêu lên tiếng.
Thủy Tĩnh lại nói:
“Dẫn đường, đi xem.”
Lúc này bọn hắn đứng dậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận