Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2727: Chuyện xưa thứ hai

Hình ảnh đời này đã đi tới điểm cuối.
Dường như tất cả đã quy về con số không tròn trĩnh.

Mà ngay cả Vân Khê có lẽ cũng đã quên mất thời gian.
Hiện thực có lẽ chỉ mới qua một tháng, hoặc có lẽ đã qua nửa năm, hay một năm rồi.
Hình ảnh cũng không còn xuất hiện nữa.
Mà dường như ở bên trong Hắc Ám Vực đã trôi qua được một trăm triệu năm, một khoảng thời gian dài.
“Ta muốn đi tìm hắn.”
Vân Khê lẩm bẩm, nàng bỗng nhiên đứng dậy, kiên định đi về phía Hắc Ám Vực.
“Ta sẽ không để cho hắn quên đi mọi người, sẽ không để cho tâm cảnh của hắn tịch diệt…”
Bên cạnh nàng, hồ điệp bay lượn giống như tạo thành một cây cầu xuyên việt qua thời gian, chỉ dẫn nàng đi tới cánh cửa đen kịt, bước vào bên trong Hắc Ám Chi Khung.
Ánh sáng bảy màu chiếu rọi dung nhan tuyệt sắc hoàn mỹ của nàng, giống như một tia sáng cầu vồng kinh động đến hắc ám yên lặng muôn đời.
“Người nào lại dám xuyên qua Hắc Ám Chi Khung?”
“Thế giới sương trắng đã mất đi, có Vô Thượng đi ra từ sơn thôn nhỏ kia sao?”
“Không đúng… Là nữ tử tu luyện tâm cảnh Vô Quy năm đó? Sao nàng lại tái hiện rồi?”
Giờ khắc này bên trong Hắc Ám Chi Khung, vô số tinh khung hắc ám đều có hắc ám loé lên, toàn bộ sinh linh ở bên trong Hắc Ám Chi Khung đều đang quan sát.
Tia sáng giống như cầu vồng xuyên qua, một đoạn cầu vồng nhỏ chiếu rọi hắc ám tối tăm mênh mông vô cùng vô tận, dường như càng trở nên cô quạnh.
Đi tới Hắc Ám Vực, vùng cấm của tất cả sinh mệnh, ngay cả sinh linh hắc ám cũng không thể đặt chân tới được, tương truyền, đầu bên kia của Hắc Ám Vực nối liền với Đê Bá.
Lúc này ở bên trong Hắc Ám Chi Khung, tia sáng cầu vồng xuyên việt tới đây, mà ở bên trên tia sáng cầu vồng, Vân Khê mặc váy trắng, phong hoa tuyệt đại, mặc dù đứng ở nơi muôn đời chí ám, nhưng nàng không hề nhiễm một hạt bụi nào, tựa như tiên tử siêu việt thế gian.
Nàng ngắm nhìn Hắc Ám Vực ở phía trước, đối với toàn bộ kẻ địch ở bên trong Hắc Ám Chi Khung, nàng giống như không thấy.
Nàng nhẹ nhàng đi tới trước Hắc Ám Vực, bước vào bên trong đó.
Bóng dáng của nàng biến mất không thấy gì nữa, không còn bất cứ một ai có thể quan sát được.
Ánh sáng bảy màu tan ra rơi lả tả trong thiên địa.

Mà giờ khắc này, ở bên trên một ngọn núi, Tịch Giả ngồi dưới gốc cây thông già đã chết khô không biết bao nhiêu năm tháng, cũng không ngẩng đầu lên.
“Năm tháng trôi qua rất nhanh, một vạn năm, mười vạn năm, trăm vạn năm… Đến khi hoàn toàn quên đi sự tồn tại của thời gian, sự sống sẽ trở thành một loại dằn vặt.”
“Nếu như sinh mệnh thực sự tồn tại bởi tình yêu cùng ấm áp, sau khi thế giới hoàn toàn chết đi, sinh mệnh cũng sẽ không còn ý nghĩa.”
“Cảnh giới của hắn vô địch, đệ nhất thiên hạ, xuyên việt tất cả cường giả Vô Thượng, nhưng hắn lại bại bởi vĩnh hằng.”
“Vĩnh hằng cô quạnh cùng trống vắng.”
“Thậm chí đã không còn can đảm để tấn công Đê Bá, đã không còn dũng khí đi chống lại hắc ám…”
Giọng nói của hắn ta không nhanh không chậm, thế nhưng không hề dừng lại, dường như câu chuyện này giống như đang tự hỏi lại bản thân, từ lâu ở trong lòng của hắn ta vốn đã hiểu rất rõ ràng.
“Nhưng khi hắn trầm luân ở bên trong hắc ám, cam chịu trở nên điên, giờ khắc hắn gần như bị dị hoá… Hắn vẫn nhìn thấy một tia sáng trong bóng đem.”
Trên khuôn mặt bình tĩnh của Tịch Giả dường như xuất hiện một cảnh tượng rung động, hắn như đang cười, mà lại như đang bi thương, tiếp tục kể lại câu chuyện xưa thứ hai đã không còn người nào lắng nghe nữa:
“Ở bên trong bóng tối vô tận, nàng tới… Trước kia khi hắn vẫn chỉ là Thiên Đế, chỉ đã từng quan tâm tới một vị tiểu cô nương mà thôi, khi đó mặc dù nàng có thiên tư thông tuệ, nhưng cảnh giới còn lâu mới trưởng thành được.”
“Hắn đã từng đồng ý chăm sóc nàng cả đời, nàng cũng từng nói qua nàng nhất định sẽ sóng vai nhau cùng với hắn…”
Lời của hắn ta dừng lại, hắn ta im lặng một lúc lâu, khi kể chuyện đến chỗ này, dường như hắn ta đã mất đi khả năng nói.
Một lúc lâu sau đó, hắn ta mới tiếp tục lên tiếng nói:
“Khi hắc ám phủ xuống, hắn chỉ có thể lên đường đi bình loạn, sau khi bạn thân đã mất phản bội, sau khi đại triều hắc ám cắn nuốt toàn bộ mọi thứ ở phía sau, hắn nghĩ hình như tất cả đều đã bị huỷ diệt rồi…”
“Nhưng nàng cũng rất kiên cường, trưởng thành ở trong máu lửa, xuyên qua bóng tối vô biên, đi tới bên cạnh hắn.”
“Thiếu nữ đồng ý cùng sóng vai với hắn đã làm được, nhưng lời hứa quan tâm chăm sóc nàng cả đời, hắn lại không làm được…”
“Để có sức mạnh cứu rỗi hắn khỏi sự dị hoá của hắc ám, nàng đã hy sinh chính mình.”
“Câu chuyện này có tên là, Tử Biệt.”
Lời của hắn ta trở nên rất nhẹ, rất dịu dàng, như đang lẩm bẩm, dường như đang nói một câu không muốn để cho bất kỳ một người nào khác nghe thấy được:
“Tên của nàng là… Diêu Lam.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận