Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2220: Ngả bài, ta chính là đại lão ở phía sau màn 2

Đã đến một bước này, hắn ta cũng không thèm quan tâm nữa, cho dù có chết cũng phải nổ một lần.
Nghe vậy lửa giận của tất cả mọi người đều ngập trời.
“Muốn chết, lại dám sỉ nhục Cấm Chủ như vậy.”
“Người này không chết, chúng ta không còn mặt mũi gặp Cấm Chủ.”
Ngay lập tức bọn hắn đều muốn ra tay.
Nhưng vào giờ khắc này.
Thình thịch.
Một tiếng vang thật lớn, quan tài ở phía sau bỗng nhiên nổ tung toàn bộ.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngoảnh đầu nhìn lại.
Chỉ thấy ở bên trong quan tài có các loại khí quỷ dị lượn lờ, nguyên khí tinh tuý nồng nặc, ở bên trong không khí có một bóng người đứng lên.
“Cấm… Cấm Chủ?”
“Cấm Chủ lão nhân gia ông ta muốn xuất hiện rồi?”
Tất cả mọi người đều giật mình.
Mà lúc này trong mắt của Độ lão bỗng nhiên hiện lên vẻ cuồng nhiệt thành kính đến cực điểm, quỳ phịch một tiếng xuống dưới mặt đất, trong mắt là nước mắt giàn giụa nói:
“Cấm Chủ, cuối cùng lão nhân gia ngài cũng sống lại… Thật tốt quá, thật tốt quá.”
Những người khác cũng vội vàng quỳ xuống.
Trong lúc mọi người chăm chú nhìn, các loại sương mù ở bên trong quan tài cũng biến mất đi, lộ ra hình dáng của người kia.
Đó là một người đàn ông trung niên, khí độ bất phàm thân thể phát ra khí tức kinh người, giống như cường giả muôn đời đang ngủ đông cuối cùng cũng xuất thế, giống như Chân Long ngàn năm vừa mới thức tỉnh đang bay ra ngoài.
Hắn ta chính là Cấm Chủ.
Đại nhân vật đến từ chỗ sâu bên trong biển sương mù xám, cường giả cái thế đã từng đánh một trận với vị mang điểm cuối của vạn đạo… Ngày hôm nay trọng sinh.
“Trải qua muôn đời… Ta vẫn vô địch, vô địch.”
Cấm Chủ phát ra tiếng gầm nhẹ, trong mắt của hắn ta phát ra ánh sáng cấm kỵ khiến cho tất cả trưởng lão của Thám Cấm Giả đều run rẩy.
“Vô địch, vô địch.”
Bọn hắn kích động hét to.
“Khởi bẩm Cấm Chủ, chúng ta còn bắt ra được nội gián, người này vẫn cố gắng hết sức để tiếp cận.”
Mà Độ lão lại chỉ về phía Ngao Vô Song nói.
Cấm Chủ ngẩng đầu nhìn về phía Ngao Vô Song.
Ngay lập tức trong mắt của hắn ta tràn đầy hận ý nói:
“Ngươi… Ngươi… Ngươi đáng chết.”
Thế nhưng vừa mới dứt lời.
Cấm Chủ đã quỳ bịch một tiếng ở trước mặt của Ngao Vô Song.
Sau đó hắn ta giơ tay phải lên, tự tát mình mấy cái.
Bốp bốp bốp.
Âm thanh bạt tai thanh thuý vang lên trong đại điện.
Thấy thế tất cả mọi người đều ngẩn ra, tại sao lại như thế này?
Không phải Cấm Chủ vừa mới mắng Ngao Vô Song đáng chết hay sao?
Bây giờ lại quỳ xuống ở trước mặt của Ngao Vô Song, hơn nữa lại còn tự tát mình nữa?
Chuyện này là cái quỷ gì thế?
“A… Ta muốn giết ngươi, ngươi dám động tay động chân với bản chủ?”
Cấm Chủ tức giận rống to hơn, hai mắt đỏ lòm.
Thế nhưng hắn ta vừa mới lên tiếng, hai cánh tay lại tự tát chính mình mấy cái nưadx, trái một cái phải một cái.
Bốp bốp bốp bốp bốp bốp…
Âm thanh bạt tai không ngừng vang lên.
“Này… Rốt cuộc là bị làm sao thế?”
Một vị thái thượng trưởng lão có chút ngẩn người nói:
“Cấm Chủ… Tại sao lại có cảm giác không được bình thường?”
Giải độc đại sư Huy Hạ lẩm bẩm nói:
“Chẳng lẽ Cấm Chủ đang tu luyện một loại thuật nào đó, cần tự đánh mặt mình nhiều lần hay sao?”
Mà trong lúc mơ hồ Độ lão cũng nảy sinh một dự cảm xấu, lão ta theo bản năng quay đầu nhìn về phía Ngao Vô Song.
“Sự lạ thường của Cấm Chủ… Hơn phân nửa có liên quan cùng với người này, bắt lấy hắn ta.”
Thân ảnh của lão ta trực tiếp biến mất tại chỗ.
Lão ta đánh về phía Ngao Vô Song.
Ngao Vô Song thấy thế nhất thời kinh ngạc vội vàng nói:
“Quản quản cái đầu lão tử ấy.”
Theo lời của hắn ta, Cấm Chủ đang tự tát mặt mình bỗng nhiên xé rách không gian, đứng ở trước người của Ngao Vô Song.
Độ lão thấy thế nhất thời giật mình, nói:
“Cấm Chủ…”
Cấm Chủ kích động nói:
“A Độ, ngươi làm rất đúng, chính là hắn ta…”
Độ lão nghe vậy trong lòng càng xác định, ngay cả Cấm Chủ cũng đã nói như vậy không thể nào sai được.
“Cấm Chủ yên tâm, ta…”
Độ lão còn đang muốn nói cái gì đó, thế nhưng Cấm Chủ đã phẩy tay, một cái tát đánh bay Độ lão.
Độ lão đập ầm ầm trên một cái trụ đồng cở bên trong đại điện.
Mọi người càng cảm thấy không thể tin nổi, Cấm Chủ… Không phải đã khen Độ lão làm rất đúng rồi hay sao? Tại sao lại đánh Độ lão?
Mà Cấm Chủ lại bước đi đến trước người của Độ lão, một tay giữ chặt yết hầu của Độ lão.
“A Độ, ngươi là trung thần, luôn tận tâm và trung thành đối với ta…”
Rõ ràng bên trong lời nói của Cấm Chủ đối với Độ lão tràn đầy cảm kích.
Thế nhưng ngay sau đó lại thêm một cái tát nữa đánh vào trên mặt của Độ lão.
“A Độ, ngươi là người tốt…”
“A Độ… Bản chủ không thể khống chế được tay của mình.”
Giờ khắc này Cấm Chủ thực sự có chút hỏng mất, rõ ràng đầu óc của hắn ta rất thanh tỉnh, cực kỳ thưởng thức và cảm kích đối với Độ lão thế nhưng tứ chi lại đang điên cuồng đánh đấm Độ lão.
Bạn cần đăng nhập để bình luận