Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2139: Ba người không lo

“Một bữa ăn no, nhiều bữa ăn no, cần phải biết phân chia rõ.”
Nghe xong những lời này, con ngỗng trắng nhất thời thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó bên trong mắt ngỗng cũng yếu ớt nhìn về phía Ngô Đại Đức, lặng lẽ đi tới phía sau lưng Ngô Đại Đức, sau đó mổ xuống một cái.
“A!”
Ngô Đại Đức lập tức ôm mông bắt đầu chạy trốn.
Tất cả mọi người đều mỉm cười.
“Võ Tiểu Côn đến đây bái kiến Lý tiền bối.”
Lúc này ở bên ngoài, giọng nói của Võ Tiểu Côn đã vang lên.
Nghe thấy giọng nói của Võ Tiểu Côn, Lý Phàm liền nói ngay:
“Mời vào.”
Lúc này Cung Nhã tiến lên mở cửa, Võ Tiểu Côn đi vào bên trong.
“Bái kiến tiền bối.”
Võ Tiểu Côn cung kính hành lễ.
“Không cần đa lễ.”
Lý Phàm nói:
“Được rồi, mấy ngày hôm trước mấy người Giang Ly đi ra ngoài săn, các ngươi đã được phân chia con mồi chưa?”
Hắn chợt nhớ tới mấy ngày hôm trước Giang Ly, Thanh Trần, Lục Nhượng vốn đi hỗ trợ Võ Tiểu Côn săn thú.
Mấy người Giang Ly mang về nhiều như vậy, cũng không biết có phân chia một chút cho mấy người Võ Tiểu Côn không.
Võ Tiểu Côn nói:
“Khởi bẩm tiền bối, đã phân chia rồi, chúng ta cũng đã ăn xong.”
Lý Phàm nghe vậy, lúc này mới gật đầu nói tiếp:
“Đúng rồi, ngày hôm qua trong thôn có mổ heo, lúc nữa hãy mang theo ít thịt quay trở về ăn.”
Nghe vậy Võ Tiểu Côn lập tức phi thường kích động, trong thôn mổ heo?
Chuyện này… Dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được nó trân quý đến mức nào.
E rằng còn ở trên rất nhiều so với đám sinh linh như Hôi Hống, Phụ Kỳ Lạc Quy.
“Đa tạ tiền bối.”
Võ Tiểu Côn nói lời cảm tạ, sau đó nói tiếp:
“Khởi bẩm tiền bối, lần này vãn bối đến đây là có một chuyện muốn bẩm báo với tiền bối.”
Lý Phàm nói:
“Chuyện gì?”
Võ Tiểu Côn nói:
“Bên phía biển sương mù xám… Lại có sinh linh mạnh hơn đi tới.”
Sinh linh mạnh hơn?
Loại giải thích này tại sao lại cảm thấy rất kỳ lạ… Cho dù có mạnh hơn thì cũng chỉ là động vật thôi chứ?
Lý Phàm nghĩ có lẽ hẳn là như vậy rồi.
“Tiền bối, căn cứ theo những tin tức thu thập được, lần này còn xuất hiện một loại độc trùng đáng sợ, có thể dễ dàng cắn chết bất kỳ một loại động vật gì…”
Võ Tiểu Côn còn bổ sung thêm, cũng thuật lại một lần thí nghiệm kinh khủng của Điện chủ thời không đã làm ở châu Phá Vụ.
Dù sao sự kiện kia cũng thực sự rất quỷ dị, sau khi một vị Linh Vương chết đi, toàn bộ tộc nhân của hắn ta, quan hệ thông gia, chi thứ đều bị một loại độc trùng biến thành thức ăn, tử trạng thê thảm.
Người ở trong thiên hạ nghe xong mà biến sắc.
“Ta hiểu rồi.”
Lý Phàm vừa nghe đã lập tức hiểu ra rồi.
Xem ra mấy người Võ Tiểu Côn lại phát hiện ra con mồi mới, tuy nhiên tình huống hết sức phức tạp, có liên quan đến độc trùng, không dễ dàng đối phó được, cho nên mới lại đi đến đây tìm kiếm sự hỗ trợ.
Thực sự ở trên đời này có rất nhiều loại độc trùng có thể dễ dàng khiến cho người khác tử vong, nếu như không hiểu biết rõ ràng thì rất dễ gặp chuyện không may.
“Đại Đức.”
Lý Phàm lên tiếng nói: “Ngươi mang theo Đại Hắc đi xem đi.”
“Cửu Chính, Bạch Thiển, hai người các ngươi cũng đi.”
Ở trong đám đệ tử của hắn, người có kinh nghiệm săn thú nhiều nhất là Đại Đức, nếu như tình huống tương đối phức tạp, khẳng định nên để cho hắn mang theo chó đi cùng.
Mà những người còn thiếu trải nghiệm chính là Lâm Cửu Chính, để Lâm Cửu Chính đi ra ngoài học hỏi kinh nghiệm cũng là chuyện cần thiết.
Nếu như cả ngày chỉ viết chữ như gà bới thì còn có ích lợi gì, tương lai sẽ chết đói mất.
Hơn nữa lúc này còn có độc trùng, nhỡ trúng độc thì còn có Tô Bạch Thiển đi cùng có thể xử lý được.
Tô Bạch Thiển cùng với Lâm Cửu Chính đều đứng dậy lên tiếng nói:
“Tuân mệnh.”
Mà Tử Lăng cũng đã truyền âm với Võ Tiểu Côn hỏi rõ ràng tình huống, nàng cũng xung phong nhận việc nói:
“Sư phụ ta cũng muốn đi.”
Lý Phàm suy nghĩ một chút, để cho nàng đi cùng với Tô Bạch Thiển, hai nữ hài tử có bạn bè cũng tốt.
Lúc này hắn mới gật đầu nói:
“Tốt.”
Bốn người lập tức gọi bạn đồng hành, Lâm Cửu Chính mang theo Tiểu Kỳ Lân, Cửu Vĩ Hồ đi cùng với Tô Bạch Thiển.
Bọn họ chào tạm biệt Lý Phàm, rời khỏi tiểu viện.
Trước khi đi Lý Phàm đã dặn Cung Nhã lấy ra hai miếng thịt heo được đông lạnh trong cái rương làm từ răng quỷ, giao cho Võ Tiểu Côn.
Dù sao thịt heo ở trong thôn cũng khá hơn rất nhiều so với thịt ở vùng sơn dã.
Để cho mấy người Võ Tiểu Côn nếm thử cũng là chuyện rất tốt.
Võ Tiểu Côn nhận lấy thịt heo, cả người thực sự cảm thấy kinh hãi.
Thịt heo này… Phát ra khí tức quá kinh khủng.
So sánh với loại thịt heo này… Cái gì mà Hôi Hống, Phụ Kỳ Lạc Quy. Tất cả đều là rác rưởi, căn bản không phải là thứ dành cho người ăn…
“Đa tạ tiền bối.”
Hắn kích động không thôi.
Hắn cảm giác có những miếng thịt này, Thủ Thề Cốc lập tức có thể xuất hiện Chung Cực Giả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận