Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2147: Thiên Phạt bất nghĩa

“Vị mang điểm cuối của vạn đạo hại người rất nặng! Ngươi thì tính là anh hùng cái gì, ngươi chính là đao phủ, tiện nhân, đồ bỏ đi…”
Lúc này Kim Bích Phong đã bắt đầu hoa tay múa chân đối với vị mang điểm cuối của vạn đạo, trắng trợn sỉ nhục rồi.
Mi tâm của Điện chủ thời không thực sự giống như bị kim châm, khiến cho hắn ta có chút khó có thể chịu được, nhịn không được nói:
“Bà già chanh chua, ngươi có cần mắng chửi quá đáng như vậy không?”
“Ngươi con mẹ nó khách khí một chút có được không! Còn chửi loạn nữa lão tử giết chết ngươi.”
Bởi vì mi tâm quá đau đớn rồi, hắn ta theo bản năng tức giận mắng.
Thế nhưng Kim Bích Phong đang cố gắng biểu hiện tốt ở phía dưới thì lập tức giật mình.
Cái gì?
Đại nhân của biển sương mù xám lại kêu bà ta khách khí một chút?
Bà ta đã mắng quá đáng rồi?
Thậm chí bởi vì như vậy mà đại nhân đến từ biển sương mù xám muốn giết chết bà ta?
Đây là cái quỷ gì vậy…
Bà ta thực sự có chút hoài nghi nhân sinh rồi…
Không phải vị đại nhân này rất chán ghét Thập Tôn Nhị Hung, chán ghét vị mang điểm cuối của vạn đạo hay sao?
Những người khác cũng đều ngẩn người ra.
Chuyện này có chút không thích hợp.
Thế nhưng Hàn Như Nguỵ phản ứng nhanh nhất, vội vàng quỳ xuống dưới nói:
“Đại nhân bớt giận, đại nhân bớt giận.”
“Chúng ta đã mang đến toàn bộ Bản Nguyên Nhân Tử của một giới này cho ngài, xin ngài đừng có giết chết chúng ta.”
Lão ta thực sự sợ hãi, dâng lên lò luyện đan thật lớn ở trên lưng.
Nhân vật như vậy muốn giết chết bọn hắn thực sự chỉ cần một suy nghĩ.
Cho nên phải dành thời gian khiến cho vị đại nhân của biển sương mù xám hài lòng, nhìn thấy điểm giá trị của đám người bọn hắn.
Nếu không thì chết chắc rồi.
Nhưng vào giờ khắc này.
Bầu trời vốn dĩ đang trong xanh thực sự nổi lên sấm chớp…
Rầm rầm!
Sấm sét vang dội, mưa to nổi lên, bỗng nhiên có lôi điện từ trên trời cao xé rách hư không bổ về phía Kim Bích Phong!
Kim Bích Phong sỉ nhục vị mang điểm cuối của vạn đạo, sỉ nhục Thập Tôn Nhị Hung… Lúc này đã dẫn đến Thiên Phạt!
Hành động của bọn hắn khiến trời xanh không cho phép, đây chính là thiên phạt bất nghĩa!
Biển lôi kiếp hạ xuống.
“Không tốt… Trời xanh có cảm ứng muốn nhắm vào bọn hắn?”
“Không có nhân quả, thế nhưng lại khiến cho trời xanh không nhìn được?”
“Mảnh đất này là do bọn họ cứu, tất nhiên không cho phép có người đối xử với bọn họ như thế…”
“Người bình thường mắng Thập Tôn Nhị Hung không có khiến trời nổi giận, thế nhưng từng tiếng nói cử động của Thượng Lộ Giả đều sẽ khiến cho thiên địa có cảm giác, bình thường bọn hắn bằng mặt không bằng lòng còn chưa tính, thế nhưng ngày hôm nay lại rõ ràng như ban này, sỉ nhục trực tiếp… Cho nên dẫn tới thiên phạt.”
Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh khủng.
Sắc mặt của ba người Kim Bích Phong, Hàn Như Nguỵ cũng đại biến.
Cho dù bọn hắn là Thượng Lộ Giả, thế nhưng phải đối mặt với thiên đạo… Cũng rất khó khăn!
Có thể sẽ có tử kiếp.
Nhưng ở bên trên bảo toạ sương mù xám, Điện chủ thời không chỉ thờ ơ lạnh nhạt, lúc này vẫy tay!
Sương mù xám tràn ngập ở bên trên bầu trời, vạn đạo lôi kiếp cũng không có một đạo có thể xuyên thấu qua sương mù xám của hắn ta.
“Người bái lạy bản toạ, trời không thể phạt.”
Điện chủ thời không lạnh lùng lên tiếng, nói xong liền vung tay lên, lò luyện đan của đám người Hàn Như Nguỵ lập tức bay đến bên người của hắn ta.
“Ha ha ha, Bản Nguyên Nhân Tử của thế giới sao… Rất tốt.”
“Có vật ấy, tiêu diệt một giới này dễ như lật bàn tay…”
Hắn ta cười lạnh lùng, lúc này chuẩn bị mở lò luyện đan ra, lấy ra bổn nguyên để đút cho độc trùng.
Nhưng vào giờ khắc này, một giọng nói to lớn bỗng nhiên vang lên:
“Dừng tay.”
Ở bên trên bầu trời ngoài thành Phá Vụ bỗng nhiên có một thanh trường thương kinh thế mà đến, trực tiếp đâm về phía Điện chủ thời không.
Trưởng Tôn Bất Diệt đã tới.
Lão ta kiên quyết đánh ra một thương, bộc phát uy thế Thượng Lộ Giả mạnh mẽ, Đạo Cảnh Địa cũng hiện lên.
Thấy thế tất cả mọi người đều phi thường khiếp sợ.
“Trưởng Tôn Bất Diệt… Lão ta đã trở thành Thượng Lộ Giả?”
“Lại dám đến đây ám sát đại nhân vật của biển sương mù xám, lão ta muốn chết rồi sao?”
“Ha ha ha, tên nghịch tặc này, đã bao nhiêu lần muốn giết chết lão ta cũng chưa thể giết chết được, hôm nay lại tự chui đầu vào lưới, đúng lúc.”
Tất cả mọi người đều bàn luận ầm ĩ.
Mà trường thương của Trưởng Tôn Bất Diệt cũng đã đâm tới trước mặt điện chủ thời không, thẳng về phía mắt của điện chủ thời không.
Nhưng điện chủ thời không chỉ lạnh lùng ngồi một chỗ, ngay cả tay cũng không thèm giơ lên.
Ánh mắt của hắn ta nhìn về phía trường thương của Trưởng Tôn Bất Diệt.
Mũi thương của Trưởng Tôn Bất Diệt đã chạm đến mắt của hắn ta.
Thế nhưng căn bản không thể tiếp tục tiến lên một chút nào nữa.
“Thượng Lộ Giả Cửu Pháp, có chút ý tứ, đáng tiếc ngươi quá yếu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận