Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2292: Siêu Độ Giả

“Hơn nữa hiện tại toàn bộ tổ giới sương trắng đều đã Thượng Lộ rồi, chúng ta… Yếu nhất.”
Mà lúc này ngay cả Cấm Chủ cũng đờ người ra.
“Cửu Pháp… Lại có thể thành công tế thế…”
Trong mắt của hắn ta xuất hiện sự cảm thán bất đắc dĩ nói:
“Vị mang điểm cuối của vạn đạo thực sự quá mạnh mẽ…”

Mà lúc này Ngao Vô Song cũng cảm giác… Hết chỗ nói rồi.
Bản thân chịu bao nhiêu khó khăn, vào sinh ra tử, thức khuya dậy sớm, cuối cùng từ một tên tiểu lâu la của Thám Cấm Giả bò tới tầng cao nhất.
Hắn ta dễ dàng sao?
Kết quả chỉ mới qua được vài ngày, toàn bộ thế giới đều Thượng Lộ rồi…
Đã từng là đầu sỏ của Chân Tổ Giới, bây giờ ngay cả tiểu hài tử tổ chức Thám Cấm Giả cũng không bằng nữa…
Quá đáng, thật sự quá đáng rồi.
“Ngao đại ca, chúng ta phải nhanh chóng chạy trốn, bằng không đợi đến khi mọi người của tổ giới sương trắng phục hồi lại tinh thần, thanh toán chúng ta, chúng ta sẽ xong đời rồi.”
Tống Kỷ Viễn vội vàng lên tiếng, hắn ta hoàn toàn luống cuống.
Tổ chức Thám Cấm Giả hoàn toàn làm việc cho biển sương mù xám…
Ở lại một giới này thì tuyệt đối không thể sống sót nổi.
“Haiz, chuyện đã tới nước này… Cũng chỉ có thể chạy trốn, thế nhưng chạy trốn tới nơi nào đây?”
Ngao Vô Song cũng có chút tuyệt vọng.
Hôm nay không còn đất dung thân ở tổ giới sương trắng nữa rồi, thế nhưng biển sương mù xám cũng bị người ta tiêu diệt rồi…
“Ngược lại thật ra ta biết có một chỗ…”
Mà lúc này, Cấm Chủ bỗng nhiên mở miệng nói:
“Nơi ấy chính là đầu nguồn của biển sương mù xám, cho dù là Chân Tổ cũng không thể bước vào được, có thể nói là Cấm Địa chân chính, tuyệt đối an toàn.”
Trong mắt của hắn ta mang theo một vẻ mong đợi nhìn Ngao Vô Song nói:
“Chủ nhân, ta có thể mang các ngươi đi qua đó, đến lúc đó, cho dù tổ giới sương trắng có cường thịnh trở lại thì cũng không thể uy hiếp được ngài.”
Biển hiện của hắn ta… Thực sự trung thành và tận tâm.
“Ngao đại ca, tại sao ta cảm giác Cấm Chủ này cũng không phải là người tốt như thế, e rằng hắn ta có tâm tư không đúng đắn nào khác…”
Tống Kỷ Viễn lại cẩn thận nói.
Nghe vậy Cấm Chủ lập tức lo lắng nói: “Chủ nhân, ngươi hãy tin tưởng ta, ta tuyệt đối trung thành và tận tâm với ngài…”
Hắn ta khẽ cắn môi nói: “Thực sự không được, chủ nhân hãy để cho Huy Hạ đi đến đây đi, ta nguyện ý trả giá thật nhiều để ngài tin tưởng ta…”
Nghe lời này, Tống Kỷ Viễn cùng với Huy Hạ đều giật mình rồi.
Trước đây không phải Cấm Chủ rất chống cự hay sao, tại sao bây giờ lại có thể biết chủ động như thế?
Trên thực tế, Cấm Chủ cũng không thèm quan tâm nữa rồi.
Chỉ cần quay trở về Cổ Lộ Cấm Kỵ, dựa vào quan hệ cùng với thế lực của hắn ta ở bên kia, muốn giết chết Ngao Vô Song, không phải là chuyện trong nửa phút hay sao?
Cho nên cố gắng cái gì cũng không còn quan trọng, chỉ cần có thể quay trở về là được.
Mà Ngao Vô Song cũng bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Hiện tại… Đã không còn lựa chọn nào khác rồi.
Đi đến bên Cổ Lộ Cấm Kỵ kia thì còn có thể sống sót.
Ở lại tổ giới sương trắng thì chắc chắn chết.
“Không cần, dẫn đường đi, chúng ta sẽ khởi hành.”
Hắn ta mở miệng lẩm bẩm nói:
“Cũng tốt, thoát khỏi tổ giới sương trắng, thoát khỏi biển sương mù xám, cả đời này đều không cần phải gặp lại sơn thôn nhỏ tà môn kia nữa rồi.”
Lúc này bọn hắn khởi hành chạy trốn.
“Đúng rồi.”
Lúc này Huy Hạ bỗng nhiên vỗ đầu một cái nói;
“Có nên báo với mấy người Trưởng Tôn Trường Thanh ở Thần Điện Tế Thế cùng đi hay không? Lão ta chính là nằm vùng của biển sương mù xám… Nếu như ở lại một giới này thì khẳng định sẽ chết?”
Mà lúc này, ánh mắt của Vạn Sùng Sơn cũng trở nên phức tạp nói:
“Huy Hạ trưởng lão… Trưởng Tôn Trường Thanh, lão ta là nằm vùng, đúng thế, nhưng lão ta là nằm vùng của tổ giới sương trắng đó.”
“Ngài đã bị lão ta lừa rồi.”
Huy Hạ:
“???”

Bọn hắn chạy trốn một đường, trực tiếp rời khỏi tổ giới sương trắng, vượt qua biển sương mù xám khó khăn, rốt cuộc cũng nhìn thấy được đầu cùng của biển sương mù xám, sương mù xám cùng với sương mù hỗn độn dày đặc bao phủ lấy Cổ Lộ Cấm Kỵ.
“Chính là trong chỗ này.”
Cấm Chủ hết sức kích động nói:
“Đi theo ta.”
Mà Ngao Vô Song cũng nói:
“Vĩnh biệt sơn thôn nhỏ tà môn, vĩnh biệt tổ giới sương trắng, lão Ngao ta đi đây.”
Lúc này bọn hắn bước lên trên con đường cổ xưa kia.
“Hử?”
Vừa mới bước lên đường, Cấm Chủ cũng nhíu mày nói:
“Tại sao ở trên con đường này lại có mùi nước tiểu khai vậy chứ?”
Ngao Vô Song còn đang vui vẻ, lúc này không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy căng thẳng.
Không thể nào???

Nguyên tộc thứ mười, bên trong Luân Chuyển Bảo Điện.
“Sứ giả, đây cũng là các loại trận pháp mà ta đã chuẩn bị trong những năm gần đây xin mời ngài chỉ điểm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận