Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2406: Vô Hữu Chi Đạo trảm khói đen 2

Mới vừa rồi loại kiếm đạo này diễn biến, đại đạo bản thân của bọn hắn cũng bị dẫn dắt theo, xảy ra một loại biến hóa thần bí nào đó, dường như đang chỉ rõ một con đường lớn cho bọn hắn, thế nhưng bây giờ loại đại đạo này cũng biến mất, không còn một chút nào nữa.
Bọn hắn liều mạng muốn vẽ lại tất cả mọi thứ vừa mới xảy ra.
Nhưng suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, tất cả mọi người bỗng nhiên hộc máu.
“Phụt.”
Một lão già chẳng những không nắm giữ được đại đạo vừa rồi, ngược lại giống như hóa thành ma, lão ta đứng lên, hoa chân múa tay vui sướng nói:
“Ha ha ha, ta nhập đạo rồi, đạo là của ta, ta lấy được rồi.”
Nói xong lão ta giống như một kẻ điên, chạy ra khỏi sơn cốc này.
Đó chỉ là một cái bắt đầu.
“Nhập đạo, nhập đạo, nhập đạo rồi.”
“Ha ha ha, sư nương ta nhập đạo rồi, đạo này thật thoải mái… Sư nương, chúng ta phải bay cùng nhau…”
“Đạo có thể nói, thật sự có thể nói, trời xa như ở ngay trước mắt, hoa tàn hoa rơi đầy trời… Ha ha ha…”
Tất cả mọi người ở đây đều phát điên.
Mà ngay cả đám người Kiếm Vô Danh, Lâm Nhất Hạo cũng đều phát điên, giống như đám bệnh thần kinh chạy ra bên ngoài.
“Chuyện này… Là như thế nào?”
Phạm Dao Dao ngẩn người.
“Bọn hắn… Vì sao đều phát điên rồi?”
Phạm Phách Minh cũng rất nghi hoặc.
Mà ở bên cạnh bọn họ, bộ xương khô của Kiếm Tiên hư thối kia cũng nói:
“Kiếm đạo lúc nãy là kiếm đạo thần thoại ở trong thần thoại… Không nên tồn tại ở trong thế gian này, không nên tích trữ ở bên trong dòng sông dài năm tháng muôn đời…”
“Không thể để lại một chút dấu vết nào, bọn hắn âm mưu muốn ép buộc trở lại… Chính là tự chuốc họa cho bản thân, cho nên bọn hắn đều phát điên rồi.”
Nói xong chuôi kiếm ở trong tay của nàng ta cũng rơi ở trên mặt đất, xương trắng của nàng ta cũng đang chậm rãi nát bấy.
Chân ý kiếm đạo đã biến mất cùng với chấp niệm kiếm đạo của nàng ta.
Nàng ta cũng không thể ở lại được.
“Mặc dù hai người các ngươi còn trẻ tuổi, thế nhưng tâm tính thực sự bất phàm…”
Chấp niệm kiếm đạo của Kiếm Tiên hư thối tán thưởng nói với hai người Phạm Dao Dao và Phạm Phách Minh:
“Gặp được loại chân ý vô thượng này còn có thể thuận theo tự nhiên quên đi… Loại tâm tính này, chắc chắn tu đạo sẽ rất thành công.”
Cũng chỉ còn có Phạm Dao Dao và Phạm Phách Minh không có phát điên, cho nên chấp niệm của Kiếm Tiên hư thối tự nhiên cho rằng hai người Phạm Dao Dao và Phạm Phách Minh không có cưỡng ép đạo ý kia ở lại.
Nghe vậy Phạm Dao Dao cũng yếu ớt lên tiếng nói:
“Không… Không phải, ta, ta không có quên… Hình như một tia chân ý biến hóa vẫn còn đang ở trong Đạo Cảnh Địa của ta, đồ vật đáng sợ như vậy, ta, ta, không phải ta cũng sắp phát điên rồi chứ…”
Trên mặt của nàng tràn đầy sợ hãi.
Phạm Phách Minh cũng đổ mồ hôi lạnh nói:
“Có lẽ… Vì sao ta cũng không quên, dường như chân ý biến hóa lúc nãy vẫn còn được lưu lại ở bên trong Đạo Cảnh Địa của ta, vẫn còn có thể quan sát.”
Nghe vậy chấp niệm kiếm đạo của Kiếm Tiên hư thối khẽ ngẩn người ra, nhưng nhìn qua hai người Phạm Dao Dao, nàng ta chợt bừng tỉnh hiểu ra, lập tức hâm mộ không gì sánh được.
“Huyết mạch tiên dân, trước đây còn được đồng hành cùng với vị kia… Phúc duyên thật là lớn, phúc duyên thật là lớn…”
Nàng ta hâm mộ cảm thán, sau khi nói xong, bộ xương hoàn toàn biến mất, hóa thành tro bụi.
Kiếm Tiên hư thối hoàn toàn mất mạng.
Mà Phạm Dao Dao cùng Phạm Phách Minh đều hết sức nghi hoặc…
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…
Đồng hành cùng với “vị kia”?
“Lẽ nào… Nàng ta nói đến Phạm Ly sao?”
Phạm Dao Dao bỗng nhiên nghĩ tới một loại khả năng, trong lòng của nàng bỗng nhảy dựng lên.
Sắc mặt của Phạm Phách Minh bỗng nhiên đại biến, lẽ nào Phạm Ly kia… Lại có thể có địa vị lớn như vậy?
Đây là địa vị còn lớn hơn so với cả trời hay sao?
Lúc này Phạm Dao Dao và Phạm Phách Minh đều nghĩ đến Phạm Ly…
“Muội muội… Ngươi nói, chẳng lẽ là…”
Phạm Phách Minh có chút không dám tin tưởng nói: “Phạm Ly… Lợi hại như vậy sao?”
Phạm Dao Dao cũng nói:
“Ca, ta kiến nghị với huynh, từ giờ trở đi, nhớ kỹ một chuyện, Phạm Ly, hắn rất yếu, thực sự rất yếu.”
“Nhất định không được nói hắn rất mạnh mẽ ở trước mặt của hắn.”
Dù sao thì sở thích duy nhất của vị đại lão kia chính là yêu diễn.
Không nghĩ tới thực lực của hắn lại đáng sợ như vậy.
Thực lực càng đáng sợ lại càng không thể đắc tội được.
Nhất định phải chăm sóc lão đại thật tốt, nếu như hắn muốn diễn thì cũng cần phải diễm với hắn.
Cho nên nàng rất lo lắng ca ca của mình quá ngốc, ngàn vạn lần đừng tự cho mình là thông minh mà chọc thủng đại lão, để cho đại lão tức giận thì xong rồi.
Mà Phạm Phách Minh cũng khẽ ngẩn người, muội muội có ý gì…
Suy nghĩ một lúc, ngược lại hình như nghe muội muội nói cũng không có sai…

Bạn cần đăng nhập để bình luận