Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2363: Lý Phàm ra khỏi thôn

“Ta cũng hắc ám.”
Trong bóng tối yên lặng một lúc lâu mới có thanh âm tiếp tục vang lên nói:
“Ngươi chính là hắn, hắn chính là ngươi… Hắn có thể che giấu khỏi ánh mắt của ta, nhưng không gạt được ngươi…”
“Trừ phi…”
Yên lặng một lúc lâu.
“Không cần lo lắng nhiều.”
Bên trên ngai vàng, giọng nói nhàm chán lại vang lên:
“Chỉ cần Hoả Tinh tắt, bóng tối thay đổi vĩnh viễn sẽ không tiếp tục bị chiếu rọi, hắn sẽ không tìm thấy được ta và ngươi.”
“Chỉ cần như vậy chúng ta sẽ thắng chắc.”
Trong bóng tối, giọng nói kia vang lên:
“Ngươi nói đúng…”
“Bây giờ ta chỉ tò mò một chuyện, lúc nào hắn mới rời khỏi sơn thôn nhỏ như lời ngươi nói… Tinh Hoả đã xuất hiện, chẳng lẽ hắn cứ tiếp tục nuôi gà nuôi cá trồng rau hay sao?”
Bên trên ngai vàng, giọng nói nhàm chán vang lên:
“Cũng nhanh.”

Thế giới Cấm Kỵ, Nam Bộ châu Khai Nguyên, bên trong núi rừng, trong sơn thôn nhỏ.
Lý Phàm đẩy cửa ra nhưng chỉ thấy con chó đen.
“Thế nào… Chỉ còn lại có một mình ngươi?”
Trong mắt của hắn lập tức tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Những người khác đâu?
Vân Khê, Nam Phong, Tử Lăng, Tô Bạch Thiển, Tâm Ninh, Khương Tuyết… Còn có các đệ tử nam đâu?
Không phải bọn họ đi cùng nhau hay sao?
Hơn nữa dáng vẻ của con chó đen như vậy, dường như đang rất nóng lòng chạy trốn, lẽ nào các đệ tử của mình đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Trong lòng của hắn nhất thời căng thẳng nhìn về phía con chó đen nói:
“Bọn họ đâu?”
“Bọn họ đi nơi nào?”
Thế nhưng hắn lập tức nghĩ mình hỏi con chó này thì có tác dụng gì… Chó chỉ biết kêu thôi.
Hệ thống chó chết cũng chưa từng dạy hắn tiếng chó.
Mà đôi mắt con chó đen lo lắng, miệng chó há to, nhưng… Vẫn chỉ dám sủa gâu gâu.
“Xem dáng vẻ của ngươi như vậy… Nhất định mấy người Vân Khê đã xảy ra chuyện gì…”
Lý Phàm có chút nóng nảy.
“Không được ta phải đi ra ngoài một chuyến, đi tìm mọi người.”
Lúc này trong lòng Lý Phàm đã kiên quyết chuẩn bị đi ra ngoài.
Dù sao bản thân không có khả năng ngồi nhìn mấy người Vân Khê thực sự gặp chuyện không may được.
“Đại Hắc, theo ta ra khỏi thôn.”
Lúc này Lý Phàm lên tiếng.
Con chó đen nghe vậy, bên trong mắt chó hiện lên vẻ giật mình, chủ nhân, chủ nhân muốn đi ra khỏi thôn?
Đây là muốn động trời sao?
“Gâu gâu gâu gâu…”
Giờ khắc này con chó đen nhất thời kích động.
Nó vẫy vẫy cái đuôi đi theo phía sau Lý Phàm.
“Tiểu Lý phải đi ra khỏi thôn?”
Trên đường đi, Lý Phàm đi qua chỗ Vương đại thẩm đang cuốc đất trồng rau, bà liền lên tiếng hỏi Lý Phàm.
Lý Phàm nghe vậy gật đầu nói:
“Nha đầu Vân Khê các nàng không quay trở về… Khả năng thực sự xảy ra chút chuyện, ta đi ra ngoài xem một chút.”
Vương đại thẩm vừa nghe liền đặt cái cuốc xuống nói:
“Đã xảy ra chuyện? Cần chúng ta giúp một tay không? Ta đi gọi người ở trong thôn.”
“Nhiều người nhiều sức.”
Lý Phàm cũng lắc đầu nói:
“Đa tạ đại thẩm, không cần, ta đi ra ngoài trước xem xét một chút.”
Người ở trong thôn đều là nông dân, vẫn nên ở trong thôn trồng trọt thật tốt, nếu như đi ra thế giới bên ngoài, Lý Phàm cảm thấy vẫn không đáng tin cậy.
“Tốt, vậy ngươi đi đi, có chuyện gì thì cứ nói, người ở bên trong thôn chúng ta không sợ gì hết.”
Vương đại thẩm mạnh mẽ nói.
Mặc dù chỉ là con người bình thường, thế nhưng lời nói của Vương đại thẩm vẫn khiến cho Lý Phàm cảm thấy ấm áp.
“Được.”
Lúc này Lý Phàm tạm biệt rời đi.
Không bao lâu hắn đã đi đến cổng thôn.
“Tiểu Lý muốn đi ra ngoài sao?”
Nhị đại gia đang nằm phơi nắng ở ven đường cũng hỏi một câu.
Lý Phàm nói:
“Vâng, đi ra ngoài tìm mấy người Vân Khê nha đầu bọn họ.”
Nhị đại gia nói:
“Yên tâm, Vân Khê nha đầu rất thông minh, không lạc được đâu… Tuy nhiên nếu như ngươi muốn đi ra ngoài, hãy đi đi.”
Ông mỉm cười nói:
“Sớm quay trở về, ta còn muốn nhìn thấy kết quả của bàn cờ nữa.”
Bàn cờ mà ông và Lý Phàm đang chơi dở vẫn còn chưa kết thúc.
Mà lúc này, cách đó không xa, Trương đại bá đang chuẩn bị canh tác cũng lên tiếng nói:
“Tiểu Lý, đi ra ngoài nhớ phải cẩn thận một chút, thế giới ở bên ngoài quá phức tạp, không thể so với trong thôn của chúng ta được, quá nhiều người lòng dạ hiểm độc, không cẩn thận là sẽ bị hãm hại.”
Lý Phàm đang chuẩn bị đi ra ngoài, nghe nói như thế hắn cũng không khỏi gật đầu nói:
“Trương đại bá yên tâm, ta nhất định sẽ chú ý an toàn.”
Dù sao mấy người Vân Khê gặp chuyện không may không quay trở về… Hay đã bị người bắt? Hay là gặp phải nguy hiểm? Ngược lại nhất định là gặp chuyện phiền phức rồi.
Không có gì bất ngờ xảy ra… Lần này đi ra ngoài, hơn phân nửa là sẽ không thuận lợi.
Hơn nữa… Đây là tu tiên giới.
Mà hắn… Mới chỉ có Nguyên Anh.
Hệ thống chó đã từng nói trên thế giới này khắp nơi đều có người mạnh hơn Nguyên Anh, ngay cả tiên nhân, ngoại trừ sống lâu hơn một chút thì ở ngoài kia cũng không bằng chó…
Bạn cần đăng nhập để bình luận