Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2419: Quay về thôn

Trước khi Phạm Dao Dao và Phạm Phách Minh quay trở về chỗ của các nàng, Lý Phàm lên tiếng.
Nghe vậy Phạm Dao Dao và Phạm Phách Minh đều hết sức vui mừng.
Vị đại lão này lại có thể mời bọn họ đến nhà ăn cơm?
Chuyện này… Tuyệt đối là cơ duyên vô thượng.
“Cảm tạ, cảm tạ.”
Hai người kích động đến mức nói không ra lời.
Lúc này đoàn người đều đi vào Khủng Thú Sơn Lâm.
Dọc theo đường đi, Lý Phàm lại nhìn thấy những con động vật lúc hắn đi ra khỏi thôn, một con bạch hạc trắng như tuyết linh động đứng cách đó không xa, dịu dàng ngoan ngoãn, một con hồ ly năm màu hiền hòa đáng yêu.
Lý Phàm hồn nhiên không cảm giác, chỉ khẽ mỉm cười, nghĩ cũng thật có duyên, lúc này vẫy vẫy tay chào nói:
“Nếu như lần sau còn có thể gặp lại các ngươi thì sẽ vẽ tranh cho các ngươi.”
Mà bạch hạc cùng với hồ ly năm màu nghe nói như thế đều phát run lên, chúng nó lập tức đưa ra quyết định… Dọn nhà suốt đêm, phải chạy trốn.
Độc Cô Ngọc Thanh sớm đã thành thói quen, thế nhưng thần sắc của Phạm Dao Dao cùng Phạm Phách Minh đều có chút phức tạp.
Trách không được trước đây khi bọn họ đi qua mảnh rừng núi này lại bình an như thế.
Thật sự là bởi vì vị đại lão này.
Tuy nhiên trong lòng của bọn họ cũng nhanh chóng chấp nhận một sự thực, chủ yếu là ngay cả cấm thú ở bên trong cấm địa Hàn Thước đều cực kỳ sợ hãi vị đại lão này, đám ma hạc ở chỗ này… Đương nhiên phải hiền hòa đáng yêu rồi.
Không bao lâu, bọn họ đã quay trở về trước sơn thôn nhỏ.
Nhìn thấy sơn thôn nhỏ quen thuộc, trong mắt của Độc Cô Ngọc Thanh không hiểu sao lại nóng lên.
Lúc này thực ra thời gian rời nhà ra đi cũng không tính là lâu lắm, thế nhưng lúc rời đi, bọn họ cũng đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý xa cách sinh tử rồi.
Hôm nay theo sư phụ quay trở về, tất nhiên là tâm tình phức tạp.
Giống như là một tiểu hài tử chuẩn bị liều chết rời đi, kết quả lại còn sống quay trở về nhà rồi.
“Đã trở về…”
Hắn nói nhỏ.
“Quay về thôn đi.”
Lý Phàm dẫn theo bọn họ quay về thôn.
Vừa mới tiến vào cổng thôn liền nghe thấy một tiếng chó sủa gâu gâu, chỉ thấy ở cách đó không xa, bên trong viện của Nhị đại gia, con chó đen vẫy vẫy cái đuôi chạy tới, phát ra tiếng ô ô, phải nói là cực kỳ nịnh nọt.
Mà nhìn thấy con chó đen này, Phạm Dao Dao và Phạm Phách Minh đều giật mình.
Bọn họ cảm giác con chó đen này… Dường như cực kỳ đáng sợ, tuyệt đối không hề kém gì cấm thú ở bên trong dãy núi Hàn Thước.
Vị đại lão này nhàn rỗi không có chuyện gì liền nuôi cấm thú chơi đùa sao?
“Đại Hắc, đã lâu không gặp.”
Độc Cô Ngọc Thanh cũng có cảm giác cửu biệt gặp lại, thân thiết chào hỏi.
“Tiểu Lý, đã trở về rồi sao?”
Nhị đại gia cũng chống gậy đi tới, trên mặt của ông tràn đầy ý cười nói:
“Ta đã nói rồi, không lạc được.”
Nói xong ông nhìn về phía Độc Cô Ngọc Thanh nói:
“Ngọc Thanh, những người khác đâu?”
Độc Cô Ngọc Thanh nói:
“Đều đã đi đến những nơi khác… Vẫn chưa quay về.”
Nhị đại gia gật đầu: “Không có việc gì, sớm muộn gì cũng sẽ quay trở lại.”
“Nhị đại gia, sao con chó này lại chạy vào nhà của người rồi?”
Lý Phàm cũng nghi ngờ hỏi.
Nhị đại gia cười nói:
“Con chó đen này rất thông minh, mấy ngày nay ta rảnh rỗi không có chuyện gì để làm, mỗi ngày đều tự đánh cờ với chính mình, còn nó ngồi ở bên cạnh xem… Thật ngoan.”
“Ngươi không ở đây, mấy ngày nay ta đã nghĩ ra phương pháp đánh bại ngươi rồi.”
Lý Phàm nghe vậy cười nói:
“Chờ ta quay trở lại sẽ chơi cờ cùng với Nhị đại gia người.”
“Ta đi về trước.”
Lúc này bọn họ đi về phía tiểu viện.
Dọc theo đường đi, Phạm Dao Dao và Phạm Phách Minh càng giật mình hơn rồi.
Tiểu sơn thôn này… Quá mức bất phàm.
Ngay cả một cành cây cọng cỏ đều phát ra khí tức cấm kỵ ngập trời.
Tùy tiện chạm vào một mảnh đất nhưng khiến cho bọn họ cảm giác được đây chính là thổ nhưỡng cửu thiên thần diệu nhất ở trong truyền thuyết.
Nước chảy qua rãnh cũng nồng nặc khí tức cấm kỵ không gì sánh được, thậm chí bọn họ còn cảm nhận được e rằng nước ở bên trong rãnh nước này cũng không hề kém gì so với nước ở bên trong tịnh thổ của Thủy Đế trong truyền thuyết.
Mấy con gà con vịt đi ngang qua phát ra khí tức cấm kỵ còn đáng sợ hơn cả những con cấm thú ở bên trong dãy núi Hàn Thước trước đây.

Cuối cùng đi đến trước tiểu viện.
“Vô Nhị Nhàn Đình.”
Bốn chữ kia càng phát ra một loại chân ý đại đạo không thể nói được.
Chỉ nhìn bốn chữ này, bên trong Đạo Cảnh Địa của hai người, một loại chân ý đại đạo đang diễn hóa ra.
Cái loại quy tắc biến hóa từ không tới có, từ có tới không này lại diễn biến một lần nữa.
Diễn biến lúc này khiến cho khí tức ở trong người của bọn họ chợt biến hóa theo, hóa thành gió!
Giờ khắc này, huynh muội hai người đều lập tức đột phá đến cảnh giới Thừa Phong.
“Này… Bốn chữ này lợi hại như vậy? Thật là đáng sợ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận