Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2387: Tượng đá hắc ám 4

Phạm Phách Minh cùng Phạm Dao Dao đi theo phía sau Lý Phàm… Dọc theo con đường này quả thực bọn họ ăn đến mức hạnh phúc.
Thần quả, tổ yến cấm kỵ, dược mật vô thượng… Đều ăn hết toàn bộ.
Mấy thứ này, bất kỳ một đồ vật nào, nếu như đặt ở thế giới bên ngoài đều là đồ vật trân quý, có thể khiến cho đám hùng chủ tranh đoạt.
Phạm Dao Dao cũng đã Nạp Cấm viên mãn.
Phạm Phách Minh thì Ngũ Khí cộng minh, hoá thành gió ở trong vùng đất Hư Vô, tiếp dẫn tâm niệm của hắn tiến vào bên trong vùng đất Hư Vô.
Cảnh giới Hỗn Độn Xúc Cấm, con đường quy tắc chạm đến vùng đất Hư Vô.
Vùng đất Hư Vô quỷ dị khó lường, cho dù hồn niệm đi vào bên trong đó cũng sẽ bị cắn nuốt, tu giả sẽ chết đi.
Đơn giản mà nói, tu hành cảnh giới Cấm Kỵ chính là vì “vô trung sinh hữu” (từ không nói có) biến con đường quy tắc nối liền với vùng đất Hư Vô thành “nơi dựng thân”.
Nạp Cấm khiến cho vùng đất Hư Vô có khí tức, sau đó ngũ khí hoá gió, có gió thì không ngã, mới dám dùng hồn phách tâm niệm đi vào bên trong, đó chính là Thừa Phong.
Hai huynh muội thu hoạch thật lớn.
Hơn nữa bởi vì những thứ này quá mức quý giá, cho nên trong lúc nhất thời bọn họ căn bản không thể tiêu hoá được hết, hoá thành vật chất đạo nguyên chứa đựng ở trong cơ thể, có thể tưởng tượng, trong một khoảng thời gian kế tiếp, bọn họ đều có thể duy trì trạng thái tăng trưởng rất nhanh.
Mà Lý Phàm nhìn hai huynh muội này, trong lòng phức tạp…
Những dược thảo kia có dược tính cực kỳ kém, trái cây chua chát, tổ yến thậm chí còn chưa được tẩy rửa, mật ong vàng đục…
Lại có thể ngon miệng được sao?
Chẳng lẽ chưa từng được ăn qua…
Hắn đột nhiên cảm giác chênh lệch giữa người trong thành cùng với người trong thôn thực sự rất lớn…
Mặc dù cuộc sống của người trong thôn kham khổ, thế nhưng những nông sản này… Đều đã từng được ăn rất nhiều.
“Ừm? Phía trước… Đó là cái gì?”
Bỗng nhiên mấy người Phạm Phách Minh nhìn thấy được cảnh tượng quỷ dị ở phía trước.
Từng tảng đá màu đen sắp hàng chỉnh tề, phát ra một loại khí cơ không thể nói nào đó.
Lý Phàm cũng quay sang nhìn, hắn thản nhiên đến gần nhìn lướt qua, ở bên trên những tảng đá màu đen có rất nhiều điêu khắc.
“Này… Cuối cùng là gì… Ta hoàn toàn xem không hiểu gì…”
Phạm Phách Minh khiếp sợ lên tiếng, hắn cảm giác điêu khắc này… Dường như ẩn chứa áo nghĩa thần bí trên chín tầng trời, đại đạo kinh khủng khôngt hể chạm tới được.
Thậm chí không chỉ có điêu khắc, chỉ mới là khí cơ phát ra từ tảng đá cũng khiến cho người ta muốn quỳ xuống cúng bái, căn bản không thể chịu nổi.
Phạm Dao Dao cũng cảm thấy áp lực, nếu như không phải đi bên cạnh Lý Phàm… Thậm chí bọn họ chỉ cần liếc mắt nhìn về phía tảng đá kia thì có lẽ bản thân cũng sẽ biến mất.
Thứ này quá kinh khủng.
Mà Lý Phàm nhìn lướt qua cũng nói:
“Các ngươi xem không hiểu… Cũng bình thường.”
Điêu khắc được lưu lại ở trên tảng đá kia… Có thể nói là phi thường tinh thâm.
Vận dụng rất nhiều phương pháp điêu khắc cao thâm, khiến cho hình người đang múa kiếm đều đạt đến một loại trạng thái gần như hoàn mỹ.
Trừ phi là chuyên gia chân chính… Nếu không thì không thể nào nhìn ra được.
“Có chút ý tứ…”
Lý Phàm bỗng nhiên mỉm cười nói:
“Các ngươi đi trước đi, ta ngồi ở chỗ này một chút.”
Nghe vậy mấy người Phạm Dao Dao đều vô cùng lo lắng.
“Ngươi… Ngươi không đi vào chung cùng với chúng ta sao?”
Phạm Dao Dao mong chờ hỏi.
Lý Phàm nói:
“Không có chuyện gì đâu, các ngươi yên tâm đi, chuyện gì đến rồi sẽ đến.”
Dọc theo con đường này, hắn thấy cũng không có gì nguy hiểm cả.
Nghe vậy Phạm Dao Dao nói:
“Ừm… Được rồi, vậy ngươi… Cẩn thận một chút.”
Nàng liếc mắt nhìn tảng đá màu đen này, cảm giác sợ hãi khó hiểu.
Lúc này Phạm Phách Minh cùng với Phạm Dao Dao đều rời đi.
Mà Lý Phàm lại thản nhiên đi vào giữa những tảng đá màu đen này.
Khi hắn bước vào bên trong những tảng đá màu đen này, bỗng nhiên toàn bộ vùng không gian giống như bị một loại lực lượng nào đó bóp méo, trực tiếp biến mất không còn thấy gì nữa.
Xung quanh chỉ còn lại sương mù đang chuyển động, núi rừng như trước, những tảng đá màu đen cùng bức tranh điêu khắc hình người đã hoàn toàn biến mất.
“Phía trước… An toàn sao?”
“Vô Danh huynh, con đường mà Thiên Kiếm Tông các ngươi dò xét, là đường cùng…”
Lúc này bên trong sương mù dày đặc, sắc mặt của một nhóm người Nguyên Vô Cực, Cát Nhân Hùng đều xấu xí không gì sánh được.
Bọn hắn dốc hết toàn lực, sử dụng hết toàn bộ tài nguyên bảo mệnh ở trên người, hầu như phải hao tổn toàn bộ mới có thể tránh được lãnh địa của Ma Yến tuyết trắng kia.
Hiện tại, cao thủ tinh anh của ba tông môn lớn đều gần như tổn thất hơn một nửa.
Thế nhưng vẫn còn không biết con đường phía trước còn xa lắm không.
Lúc này Kiếm Vô Danh cũng nhíu mày.
Càng đi vào bên trong, cấm thú gặp được càng đáng sợ hơn, Ma Yến tuyết trắng kia đã lợi hại như thế… Bọn hắn còn có thể đối phó được cấm thú tiếp theo sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận