Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2513: Nhân quả làm lô 2

“Thị giả đại nhân, chúng ta luôn trung thành tận tâm đối với Thủy Đế đại nhân, Thủy Đế đại nhân từng ban tặng cơ hội sống lại cho bộ tộc của chúng ta… Buông tha cho chúng ta đi.”
Rất nhiều người đang cầu xin.
Cho đến ngày hôm nay, bọn họ vẫn còn cho rằng mình chính là con dân của Thủy Đế.
“Thị giả đại nhân, cho dù Thủy Thanh Linh của bộ tộc chúng ta có phản bội Đế đình, cũng không phải là tội chết… Ta không phục.”
Tộc trưởng Thủy Quy Nguyên cũng hô to.
Nhưng Thủy Cuồng Văn chỉ cười lạnh nói:
“Một đám dân đen, bây giờ vẫn còn không biết gì.”
“Các ngươi chưa bao giờ thuộc về Đế Đình Thủy Đạo, chẳng qua chỉ là một chuồng nuôi súc vật do Đế Đình Thủy Đạo chúng ta nuôi mà thôi.”
“Nghe cho kỹ, các ngươi cũng chỉ là di dân Côn Bằng, trăm ngàn năm qua, các ngươi được giữ lại ở trong Đế Đình Thủy Đạo, chẳng qua bởi vì để lấy xương của đám súc vật các ngươi mà thôi…”
“Hôm nay các ngươi có thể kính dâng giá trị cuối cùng vì Đế Đình này…”
Giọng nói lạnh lùng của hắn ta khiến cho nhóm người Thủy Quy Nguyên đều hết sức giật mình.
“Cái gì… Chúng ta là di dân Côn Bằng?”
“Không… Nhiều năm tháng như vậy, nhiều đời người như vậy đều bị lừa gạt hay sao?”
“Pháp Côn Bằng của Đế Đình Thủy Đạo là được nấu ra từ xương cốt của nhiều đời người chúng ta hay sao… Chúng ta chỉ là súc vật của Thủy Đế?”
Giờ khắc này tín niệm của tất cả mọi người đều sụp đổ.
Từ khoảnh khắc sinh ra cho đến ngày hôm nay, bọn họ đều đã bị truyền thụ các loại quan niệm để cho bọn họ tin tưởng rằng bọn họ chính là con dân do Thủy Đế bảo hộ.
Nhưng mà bây giờ chân tướng tàn nhẫn…
“Thì ra là thế… Trách không được, trách không được trong tộc chúng ta sinh ra rất nhiều cường giả, cuối cùng đều không còn lại hài cốt, mất tích một cách khó hiểu…”
Cơ thể già nua của Thủy Quy Nguyên đều run rẩy, nói:
“Thì ra đều bị các ngươi ăn… Đám ác ma các ngươi… Đám súc sinh các ngươi…”
Lão mắng nhiếc, đôi mắt lão màu đỏ tươi, hận ý ngập trời.
“Súc vật thì phải có tự giác của súc vật.”
Thủy Cuồng Văn cười, vung tay lên nói:
“Có thể bắt đầu tế thiên rồi, cho những tên dân đen này vào trong lô nhân quả, đốt cháy máu cùng với linh hồn của bọn hắn, tìm ra huyết mạch Côn Bằng đời này.”
Ngay lập tức, trưởng lão Thủy Đức Hằng dẫn người vào bên trong lô nhân quả.
“Chuẩn bị ra tay.”
Ở phía trước, sắc mặt của Đại Bằng Vương lạnh lẽo, bỗng nhiên xông về phía Thủy Đức Hằng, tốc độ cực nhanh, thể hiện ra bóng dáng đại bàng.
“Ngươi dám?”
Thuỷ Đức Hằng kinh ngạc, vội vàng ra tay, từ lâu lão ta đã đạt được cảnh giới Địa Động, có thể nói là Địa Vương, lúc này Đạo Cảnh Địa hiện lên, giữa lão ta cùng với Đại Bằng Vương bỗng nhiên xuất hiện các loại dị tượng kinh khủng.
Có vực sâu không thể vượt qua, mặt đất vạn trượng nứt vỡ, có vô tận núi non… Đây chính là chỗ đáng sợ của cảnh giới Địa Vương, một cái chớp mắt có thể kéo dài khoảng cách vô tận.
Nhưng trong lúc Thuỷ Đức Hằng còn chưa kịp thả lỏng, lão ta bỗng nhiên cảm giác đầu của mình tự dưng nặng xuống.
Lão ta theo bản năng quay đầu, chỉ thấy một con rùa già đang đứng thẳng người lên, vung quyền đập mạnh vào mặt của lão ta.
Làm sao tốc độ của con rùa này lại nhanh như thế? Thuỷ Đức Hằng giật mình.
“Bình bịch bình bịch.”
Tốc độ của con rùa nhanh tới cực điểm, liên tục đánh vào linh đài của lão ta, khiến cho lão ta không có cách nào sử dụng Đạo Cảnh Địa của bản thân, dị tượng Đạo Cảnh Địa nhất thời biến mất.
Mà Đại Bằng Vương đã tới trước mặt mấy người Thuỷ Quy Nguyên, vung tay lên, các tộc dân của Thuỷ Quy Nguyên đều biến mất tại chỗ, rơi vào trước mặt mấy người Kim Bằng Vương đứng ở phía sau.
“Chúng ta ngăn cản bọn hắn, mang di dân Côn Bằng rời đi.”
Đại Bằng Vương hô to.
Lúc này Lão Ô Quy cũng đã đánh ngất Thuỷ Đức Hằng, xoay người lại, nhìn con thuyền lớn lái ra từ bên trong Đế Đình Thuỷ Đạo.
Bên trên thuyền lớn, thị giả Thuỷ Đế Thuỷ Cuồng Văn chỉ lạnh lùng nhìn tất cả mọi chuyện.
“Các ngươi sống cũng lâu rồi đấy.”
Hắn ta bình tĩnh lên tiếng.
“Lão tử sống một trăm bảy chục ngàn tuổi, còn thọ hơn cả gia gia của gia gia của gia gia nhà ngươi, đương nhiên là sống đủ rồi.”
Quy Mạn Mạn cười, một loại dũng khí thấy chết không sờn, mang theo cả sự hào hiệp sảng khoái.
Đại Bằng Vương chiến ý ngút trời, nhìn chằm chằm vào Thuỷ Cuồng Văn.
Lúc này Thiên Điêu Vương, Giao Long Vương, Côn Ngạc Vương bỗng nhiên đi tới sóng vai cùng với bọn họ.
Nhưng Thuỷ Cuồng Văn chỉ thản nhiên nói:
“Đáng tiếc các ngươi không cứu được bọn họ.”
Ánh mắt của hắn ta đảo qua nói:
“Có thể biểu hiện lòng trung thành của các ngươi đối với Đế Đình Thuỷ Đạo được rồi.”
Vừa nói dứt lời.
Rầm.
Bên người của Quy Mạn Mạn và Bằng Thiên Chung, nguyên lực cuồng bạo, ba vị đại vương Thiên Điêu Vương, Giao Long Vương, Côn Ngạc Vương bỗng nhiên ra tay, đánh vào người của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận