Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2473: Cố tổ hắc ám?

“Sau đó người nọ lại để cho Khiêu Đại Thần mang đi Cố Tổ của bọn hắn… Cố Tổ của ta cũng ở bên trong số đó.”
“Căn cứ theo dự đoán, bọn hắn… Rất có khả năng đang bị phong ấn…”
“Chỉ cần có ngọn lửa hắc ám thì có thể thức tỉnh được bọn hắn…”
Dường như bên trong giọng nói này mang theo sự mong đợi sâu sắc, lẩm bẩm nói:
“Nếu như bọn hắn sống lại… Có thể sử dụng ngọn lửa hắc ám để bày Trận Phần Trụ… Nói không chừng lúc này đây lại có thể giết chết được một đạo thân cuối cùng của người nọ?”

Thế giới Cấm Kỵ.
Châu Khai Nguyên, Châu Nhất Nguyên, bầu trời Khủng Thú Sơn Lâm, bên trong vô tận sấm sét.
Lôi Đế hết sức mừng rỡ.
Theo trạng thái mà hắn ta cảm nhận từ những huynh đệ tỷ muội kia của hắn ta…
Bọn hắn không hề có vấn đề gì cả, ngược lại có đại cơ duyên.
Hơn nữa từ trong cảm ứng giữa hắn ta và những sư huynh đệ kia, hắn ta không hề cảm giác được sự sợ hãi.
Điều này chứng tỏ… Sơn thôn kia không hề nguy hiểm gì cả.
Thật tốt quá.
“Ta hiểu rồi.”
Giờ khắc này trong lòng của hắn ta lập tức nghĩ thông suốt.
Nơi đây… Tuyệt đối là một Tịnh Thổ Tiên Dân.
Đối mặt với loại cơ duyên này, cho dù như thế nào, cho dù chưa rõ nguy hiểm ra sao, hắn ta cũng sẽ lựa chọn tìm tòi, hơn nữa hôm nay các sư huynh đệ của hắn ta đã đi vào thế nhưng cũng không có phát hiện ra nguy cơ gì cả.
Lúc này hắn ta vung tay lên, ở bên cạnh hắn ta lập tức xuất hiện một người đàn ông trung niên.
Ngao Vô Song.
Lôi Đế cẩn thận không gì sánh được, Ngao Vô Song là đạo tử duy nhất mà hắn ta thành công trên con đường ký sinh, cho nên dọc đường đi hắn ta đều mang theo Ngao Vô Song bên người, đặt vào trong Đạo Cảnh Địa của hắn ta.
Hắn ta thân làm Đại Đế, Đạo Cảnh Địa cũng đã sớm diễn hóa thành sức sống mới, có thể cho người sống ở bên trong đó.
“Bản Đế chuẩn bị tìm tòi sơn thôn nhỏ này, ngươi đứng ở nơi này chờ ta, không cần di động, ta đi một lát sẽ quay trở lại.”
Lôi Đế thản nhiên nói với Ngao Vô Song.
Hôm nay đối với hắn ta mà nói, Ngao Vô Song chính là một lá bài tẩy.
Nếu như Tịnh Thổ Tiên Dân thực sự có vấn đề gì, ít nhất hắn ta vẫn còn có bảo hiểm, có thể sống lại ở bên trong Tịnh Thổ của Ngao Vô Song.
Đây cũng là nguyên nhân hắn ta quyết tâm đi vào bên trong để tìm kiếm.
Mà Ngao Vô Song vừa mới đi ra khỏi Đạo Cảnh Địa của Lôi Đế, lúc này nghe vậy cũng nhìn xuống phía dưới.
Sau đó…
Cả người hắn ta đều ngây ngốc.
DCM… Đây là cái quỷ gì thế?
Sơn… Sơn thôn nhỏ?
Tại sao hắn ta lại gặp phải cái sơn thôn nhỏ này nữa rồi?
Điều đầu tiên mà hắn ta cảm giác, chính là xong rồi!
Mặc dù những năm gần đây hắn ta vẫn bị người của sơn thôn nhỏ đuổi theo, thế nhưng sau khi từ Cõi âm thì ít nhất hắn ta cũng không tận mắt nhìn thấy sơn thôn nhỏ nữa rồi…
Ngày hôm nay lại nhìn thấy…
Nguy hiểm!
Điều đầu tiên mà hắn ta cảm giác chính là nguy hiểm.
“Đại Đế à… Ta có một kiến nghị, bằng không thì chúng ta rời đi đi, e rằng nơi này có chút tà môn đấy…”
Ngao Vô Song kiên trì lên tiếng.
Hắn ta vất vả lắm mới có thể ôm được cái bắp đùi cấp Đại Đế này.
Bắp đùi to như thế, nếu như chết đi thì thật đáng tiếc.
“Tà môn?”
Lôi Đế cũng cười nhạt một tiếng nói:
“Trên thế gian này có chuyện tà môn gì mà ta chưa từng gặp qua?”
“Không đi vào hang cọp làm sao bắt được cọp con?”
“Bản Đế đi đây, ngươi ở nơi này chờ ta.”
Nói xong bóng dáng của Lôi Đế trực tiếp biến mất tại chỗ rồi, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, cũng đã đi đến gần sơn thôn nhỏ.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Ngao Vô Song không chút do dự xoay người bỏ chạy.
Phải nói là cực kỳ nhanh.

Lúc này.
Sơn thôn nhỏ, một đám con nít đã đút xong nước cho những con Lôi Điểu này.
“Đến, thả con này ra đi, chúng ta buộc chân của nó lại, để cho nó bay ra ngoài, sau đó luyện tập bắn cung.”
Vương Nhị Tiểu lên tiếng, lúc này thả huynh đệ Lôi Lung của Lôi Đế ra ngoài, dùng sợi dây buộc một chân lại, sau đó để cho nó bay lên.
Lôi Linh vừa mới uống xong nước ở trong khe nước, chỉ mới hơi khôi phục lại, lúc này khó khăn vỗ cánh, nhưng căn bản là không thể bay nổi.
Hơn nữa sau một khắc nó liền xù lông, bởi vì nó cảm giác được dường như có một loại đại hung khí tuyệt thế nào đó đang tập trung vào chính mình.
Nó run rẩy quay đầu lại, chỉ thấy Vương Nhị Tiểu đang dùng súng cao su… Chĩa thẳng vào nó.
Cả người nó lập tức như mềm nhũn ra, toàn bộ cơ thể chim đều run rẩy, căn bản không dám chạy.
“Ồ con chim này không được tốt lắm…”
Vương Nhị Tiểu cảm giác cực kỳ nhàm chán…
Nhưng vào giờ khắc này.
Rầm!
Ở bên ngoài sơn thôn bỗng nhiên truyền đến một tiếng sấm kinh khủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận