Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2244: Luân Chuyển Bảo Điện 2

Vẻ mặt con chó đen cũng trở nên âm trầm nói nhỏ:
“Gâu, thật sự là Luân Hồi… Là ai bố cục ở trên Cổ Lộ Cấm Kỵ, biến Nguyên Tộc thứ mười trở thành địa ngục của Luân Chuyển Vương, đây là muốn kích hoạt quyền bính của Luân Hồi hay sao?”
Nó đánh hơi được chuyện quỷ dị.
Mà không bao lâu.
Ở bên trong Luân Hồi Bảo Điện bỗng nhiên có một bóng người đạp sóng đi ra, tay của lão ta cầm phất trần, ước chừng năm mươi, sáu mươi tuổi, khí chất cực kỳ nham hiểm.
Những nơi đạo nhân đi qua, các loại cái xác không hồn, quỷ vật trôi nổi đều theo bản năng quỳ lạy với lão ta.
Trong nháy mắt, đạo nhân này đã đi ra khỏi hồ nước.
“Đuổi kịp lão ta.”
Bên trong bóng tối, con chó đen lập tức lên tiếng, mắt chó ngưng trọng nói:
“Trên người lão ta mang theo vật bất phàm.”
Bọn họ âm thầm tàng hình theo sát đạo nhân kia.
“Hắc Đế, chúng ta nên làm như thế nào, bắt lão ta lại?”
Khương Vân Thăng hỏi một câu.
Mắt chó khẽ híp lại một cái nói:
“Trên bả vai của lão ta có bảy con quỷ, chắc chắn bên trong Đạo Cảnh Địa còn có nhiều hơn… Khó xử lý.”
“Tuy nhiên cần phải biết rõ ràng tình huống ở nơi này.”
Dù sao, Luân Chuyển Vương chính là một trong Thập Diện Diêm Vương của Luân Hồi, có liên quan đến Luân Hồi, chuyện rất quan trọng.
“Gâu… Bản Đế không thể không hạ đòn sát thủ được.”
Nói xong nó cắn răng, cắn một ngụm lớn lông ở trên người của mình xuống.
Thấy thế, Dương Đạo Mi, Khương Vân Thăng đều giật mình, đây là chiêu thức gì?
“Gâu, còn nhìn cái gì nữa, còn không mau nhổ giúp ta, chậm trễ thì tên kia sẽ bay mất.”
Con chó đen vừa đau đến mức nhe răng trợn mắt vừa giục.
Lúc này Dương Đạo Mi cùng Khương Vân Thăng cũng vội vàng giơ tay nhổ lông giúp con chó đen.
“Nhổ sạch sẽ, một cọng cũng không cần chừa lại… Nếu không thì không ép được, gâu, nhổ nhẹ chút, gâu gâu gâu…”
Con chó đen kêu to.
Cuối cùng, toàn bộ lông ở trên người của con chó đen đều bị nhổ xuống.
Giờ phút này nó… Đã lộ ra vóc dáng nguyên thuỷ nhất.
Con chó đen lập tức phun ra một hơi thở về phía của đạo nhân kia.
Ngay lập tức, lông chó màu đen hoá thành một trận gió xoáy, không tiếng động đến gần đạo nhân kia.
Lúc này đạo nhân kia đã đi ra khỏi thế giới Quỷ Quốc của Nguyên tộc thứ mười, đi bên trên Cổ Lộ Cấm Kỵ.
“Ha ha ha, Cửu Pháp Tế Thế, Cử Thế Thượng Lộ?”
Đạo nhân nhìn về phía biển sương mù xám, lẩm bẩm nói:
“Biển sương mù xám chính là nơi Thiên Tuyển, chắc chắn sẽ tiến vào Cấm Kỵ, trở thành thế giới tái hiện quyền bính Luân Hồi, không người nào có thể ngăn cản được…”
Lão ta chuẩn bị đi về phía biển sương mù xám.
Thế nhưng vào giờ khắc này.
Lão ta bỗng nhiên cảm giác hai mắt tối sầm lại.
Trong nháy mắt, đầu óc của tên đạo nhân này bỗng nhiên trống rỗng, con ngươi thất thần, giống như bị điểm huyệt.
Mà ở bên trong cơn gió lốc màu đen, một đôi mắt chó to như chuông đồng hiện lên.
“Nguyên Tộc thứ mười có liên quan gì đến Luân Hồi Bảo Điện?”
Âm thanh trầm thấp hùng vĩ vang lên.
Đạo nhân giống như cái xác không hồn trả lời lại:
“Cấm Chủ Nguyên Tộc chấp chưởng đại ấn Luân Hồi, dùng thân thể người sống thành tựu Luân Chuyển Vương, xây dựng Hoạt Nhân Luân Hồi…”
Nghe vậy bên trong đôi mắt chó lộ ra vẻ giật mình, nhưng lại tiếp tục đặt câu hỏi:
“Ngươi đi nơi nào?”
Đạo nhân đờ đẫn nói:
“Mấy con quỷ của chúng ta ở biển sương mù xám truyền đến tin tức, Cửu Pháp của vị mang điểm cuối của vạn đạo đã chuẩn bị sắp Tế Thế rồi… Không thể để cho bọn họ thành công, cho nên để cho ta mang theo một đoạn tro cốt của vị mang điểm cuối của vạn đạo đi đến trấn áp…”
“Mặt khác, Cấm Chủ không thể khống chế được quyền bính của Luân Hồi, cần ta đi đến tổ giới sương trắng, tìm kiếm dấu chân của một vị tồn tại không thể nói…”
“Nghe nói vị tồn tại không thể nói kia mới là người sáng lập ra Luân Hồi chân chính… Nếu như có thể tìm được dấu chân năm xưa của hắn, có thể giúp cho Cấm Chủ hoàn toàn khống chế ấn Luân Hồi…”
Lúc này cơn gió lốc màu đen đã có chút không chống đỡ nổi, ở bên trên cái vai của đạo nhân này, trong đó mơ hồ có một đôi mắt quỷ như ẩn như hiện, giống như muốn mở ra.
“Phía sau các ngươi là ai?”
Con chó đen vội vàng hỏi.
Thế nhưng cuối cùng cơn gió lốc màu đen đã hoàn toàn biến mất.
Đạo nhân lập tức thanh tỉnh trở lại, lão ta đứng nguyên tại chỗ, không khỏi đau đầu.
“Mới vừa rồi làm sao vậy? Tại sao ta cảm giác dường như đã thất thần một lúc?”
Lão ta có chút nghi ngờ.
Tuy nhiên lão ta lập tức lắc đầu nói:
“Sẽ không có chuyện gì, nếu như có tình huống gì đó xảy ra, mấy vị mà ta vác ở trên lưng đã báo động ra tay trước rồi…”
Nói xong, lúc này lão ta đi về phía đầu đường của Cổ Lộ Cấm Kỵ.

Mà ở bên kia, con chó đen cũng rơi vào trầm tư.
“Cấm Chủ nguyên tộc dùng thân thể người sống để khống chế ấn Luân Hồi, luyện Hoạt Nhân Luân Hồi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận