Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2747 - Chén vẩy chư thiên

Tuỳ ý phất tay.
Trong nháy mắt, lực lượng khiến cho cả Đê Bá cũng run rẩy hầu như không chịu nổi, khiến Biển Đen Tịch Diệt đều xôn xao, khiến cho hiện thế đều muốn huỷ diệt, thậm chí khiến cho Tịch Giả cũng phải bất lực lại không hiểu sao đột nhiên rút lui, rút lui khoảng cách ngàn tỷ dặm.
Sức mạnh như thuỷ triều kia lùi bước, Đê Bá lập tức khôi phục sự yên tĩnh.
Mà ngay cả Biển Đen Tịch Diệt mênh mông cũng lập tức khôi phục như cũ.
Hắc Ám Vực bị Biển Đen Tịch Diệt thôi động, không ngừng mở rộng cũng dừng lại, lộ ra không gian vốn có, quay trở về kích cỡ ban đầu.
Dường như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Tất cả chuyện này đều có nguồn gốc từ Đê Bá, thế nhưng chỉ nằm trong một suy nghĩ ở trong đầu của Lý Phàm mà thôi.
Bên trên Đê Bá đã khôi phục lại sự yên tĩnh.
Một bên Đê Bá là Biển Đen Tịch Diệt, tiếng sóng như trước.
Mà ở phía sau của Đê Bá là nơi Cấm Kỵ không người nào có thể chạm đến được, thần bí khó lường.
Hai chiếc ghế dựa đã xuất hiện.
Bên trên một chiếc bàn đá có bày một bầu rượu.
Lý Phàm nhàn nhã tựa như dạo chơi, bàn đá cùng cái ghế chỉ nằm trong một suy nghĩ của hắn, còn rượu thì được mang tới từ sơn thôn nhỏ.
Không quan tâm đến khoảng cách không gian thì có thể lấy được mọi đồ vật trong chư thiên.
“Uống một chén?”
Lý Phàm nâng chén nhìn về phía Tịch Giả.
Tóc Tịch Giả đã bạc trắng, khí huyết khô kiệt, gần như sụp đổ, nhưng lúc này lại mỉm cười, bình tĩnh nâng chén uống một hơi cạn sạch.
“Mưu kế thật hay.”
Uống xong, Tịch Giả nhịn không được lên tiếng nói:
“Bỏ bao nhiêu công sức để chế tạo mưu kế này chính là vì muốn đi lên Đê Bá, tiến vào bên kia…”
Lúc này hắn ta đã hiểu ra.
Từ lúc vừa mới bắt đầu… Lý Phàm chỉ đang diễn kịch.
Lý Phàm đang phối hợp diễn cùng với hắn ta, hắn ta bày ra ba kiếp cho Lý Phàm, Lý Phàm liền đi theo sắp xếp của hắn ta, đi từng bước biến thành Tịch Giả.
Hơn nữa diễn cũng quá thật, khiến cho hắn ta cùng với bên kia Đê Bá… Đều tin tưởng rồi.
“Phản bội, Tử Biệt, Bất Lực… Không thể huỷ diệt được ngươi, ngược lại che mắt ta, che mắt phía sau của Đê Bá.”
Hắn ta hơi buồn bã, không biết là cảm thấy may mắn, hay là tự giễu, cũng có lẽ là cả hai.
Lý Phàm bình tĩnh nói:
“Ngươi bày ra đủ loại tâm kiếp cho ta, cũng không thể huỷ diệt được một phần vạn ta, ta cũng có thể lập tức nhìn ra được.”
Hắn nâng chén, vẩy chén rượu vào trong chư thiên, rồi nói:
“Một chén này mời ngươi, cũng kính những người bất khuất từng chết đi trong trời đất này.”
Trong mắt của Lý Phàm mang theo sự nhớ nhung, một sự kính trọng.
Năm tháng vô cùng, muôn đời chỉ qua trong một chớp mắt, thế nhưng ở giữa khoảng thời gian này có biết bao nhiêu người từng chống lại? Có biết bao nhiêu người từng phấn đấu?
Bao nhiêu người tài năng quật khởi suốt đời, cuối cùng hoá thành một cái xác chết trôi bên trong Biển Đen Tịch Diệt?
Ngay cả người Vô Ngã, người Vô Vi đã từng huy hoàng một thời, tu vi rung động muôn đời cũng vẫn khô héo như trước.
Càng đừng nói đến những người bình thường như Tịch Giả, thuộc về thời đại đã biến mất của hắn ta, những người mà hắn ta từng bảo vệ cũng đã không còn nữa, thế nhưng khó khăn sống một mình ở trong cái khóa của bản luật, đây là dằn vặt tàn khốc bậc nào.
Bọn họ đều chết đi trong đau đớn không một tiếng động, bọn họ gào rú trong vô lực không tiếng động.
Lúc toàn bộ thế giới rơi vào tịch diệt, Lý Phàm đơn độc lẻ loi một mình, Cửu Phạt Đê Bá, cho nên hắn hiểu rất rõ sự kiên trì không người chống đỡ này, quay đầu lại chính là cô đơn.
Trong trời đất này, cho dù là nhỏ bé hay là cường đại, đều đáng giá nhận được phần kính trọng này.
Bài ca cho những người bất khuất, kiên cường tiến lên, những người luôn luôn thủ vững, nhận một phần kính ý.

Chén vẩy chư thiên, rượu giội năm tháng.
Giờ khắc này, Tịch Giả ngoảnh đầu nhìn lại, dường như nhìn thấy được chư thiên muôn đời, đây chính là sinh linh đã từng chết đi.
Có người nhỏ bé, hào phóng hát khúc ca bi thương trên đường.
Có người mạnh mẽ, đạo tâm vẫn diệt ở Biển Đen.
Có người trọng tình cảm, ôm ấp xương cốt hồng nhan đi xa.
Có người yêu nước, chết ở trước cửa ải đất nước.

Hắn ta cũng nhìn thấy mảnh thế giới mà hắn ta từng thuộc về.
Vương quốc kia.
Những Vô Thượng giả hăng hái lên đường, nhận được sự ủng hộ của tất cả mọi người.
Nữ tử hy sinh chính bản thân mình để cứu hắn, cho dù sắp chết nhưng nét mặt vẫn tươi cười như hoa, không hề hối hận một chút nào…
Nước mắt rơi xuống lã chã, hắn ta không khỏi khóc lóc thảm thiết.

Đã qua một lúc thật lâu.
Hình bóng chư thiên đã biến mất.
Những linh hồn đã chết đi này bị chén rượu của Lý Phàm thức tỉnh lại, nhìn thấy Đê Bá, nhận được sự an ủi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận