Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2299: Vừa tục vừa cũ 2

Sứ giả U Hư lên tiếng, chỉ về phía một góc của trận pháp.
Lần này để hoàn thành đại trận nghi thức Luân Hồi có tổng cộng bốn cái góc, cần bốn người quan trọng nhất điều khiển…
Đạo nhân đầu chó nhìn lướt qua, trong mắt khẽ híp vào một cái.
Hắn đã nhìn ra, trận pháp này… Nhìn thì như đồng nhất với trận pháp đồ lục, thế nhưng đã có một số thay đổi âm thầm…
Sứ giả U Hư đã động tay động chân.
Nếu như trận pháp bây giờ mở ra, đến cuối cùng, người chấp chưởng quyền bính Luân Hồi… Tuyệt đối sẽ không phải là Cấm Chủ Luân Chuyển.
Nhưng con chó đen chỉ gật đầu nói:
“Được.”
Sứ giả U Hư gật đầu nói:
“Hiện tại, trận pháp đã được kích hoạt sơ bộ, sẽ chờ đợi nhân quả ở bên trong cõi u minh, dẫn Thưởng Phạt Giả cùng với Chuyển Sinh Giả đến cho chúng ta…”
Hắn ta vừa mới dứt lời.
“Báo!”
Ở bên ngoài đã có một giọng nói vang lên, một cái xác không hồn nhanh chóng đi đến nói:
“Ở bên ngoài có mấy người đến bái phỏng, một người ở trong đó tự xưng đã từng là Cấm Chủ của nguyên tộc thứ chín… Mai Trị Thương.”
Nghe vậy Cấm Chủ Luân Chuyển nhất thời ngẩn người, Mai Trị Thương…
“Không phải người này đã bị vị mang điểm cuối của vạn đạo đập chết rồi hay sao?”
Vẻ mặt Cấm Chủ Luân Chuyển nghi hoặc.
“Để cho bọn họ tiến vào.”
Lúc này cái xác không hồn rời đi.

Ở bên ngoài Nguyên tộc thứ mười.
“Tại sao ta lại cảm giác bây giờ nguyên tộc thứ mười có chút khác biệt so với trước kia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”
Cấm Chủ Mai Trị Thương nhìn tấm bia đá lớn ở bên ngoài nguyên tộc thứ mười, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.
Toàn bộ nguyên tộc tràn đầy một loại khí tức tĩnh mịch.
Hơn nữa, Luân Chuyển Bảo Điện là đồ vật gì?
“Các ngươi có thể tiến vào.”
Lúc này một giọng nói trầm lặng vang lên.
Một cái xác không hồn đi đến dẫn đường cho bọn hắn.
Lúc này nhóm người Ngao Vô Song, Cấm Chủ Mai Trị Thương, Tống Kỷ Viễn đi theo.
Đi vào bên trong nguyên tộc thứ mười, nhìn thấy cảnh tượng ở xung quanh, tất cả mọi người đều hết sức giật mình.
Tùy tiện đều có thể nhìn thấy được những cái xác không hồn đang du đãng, xương trắng đầy rẫy, bên trong sương mù, khi thì có quỷ nhãn mở ra, dường như đang dò xét những người còn sống ở trên thế gian…
Khiến cho người khác sởn tóc gáy.
Sau đó không lâu bọn hắn nhìn thấy một hồ nước lớn ở phía trước, cùng với Luân Chuyển Bảo Điện đứng sừng sững ở bên trên hồ nước.
Ở bên trong hồ kia có thể cảm nhận được rõ ràng gió lạnh rít gào, bách quỷ dạ khốc.
“Ngao đại ca, ta cảm giác nơi này thật là kỳ quái…”
Tống Kỷ Viễn nhịn không được mở miệng, cả người của hắn ta đều sởn hết cả da gà.
Mà Ngao Vô Song cũng cắn răng nói:
“Không có việc gì… Ta còn gặp thứ tà môn hơn so với cái này, cái này thì tính là gì? Đừng lo.”
“Chỉ cần có thể tránh thoát được sơn thôn nhỏ tà môn kia… Là đủ rồi.”
Hắn ta thầm tự an ủi chính mình.
“Mai Trị Thương… Thật sự chính là ngươi?”
Lúc này có một giọng nói vang lên.
Chỉ thấy Cấm Chủ Luân Chuyển đã đi tới, ở phía sau hắn ta có một người quấn vải liệm toàn thân cùng với một đạo nhân đầu chó.
Nhìn thấy đạo nhân đầu chó kia, trong lòng của Ngao Vô Song bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng.
DCM… Hình như không đúng lắm…
Đây là đạo nhân chó đen???

Sơn thôn nhỏ.
Bên cạnh lửa trại.
Trên mặt của Độc Cô Ngọc Thanh tràn đầy vẻ khiếp sợ…
Hắn dùng tâm sáng lập kiếm đạo chỉ là hình thức ban đầu mà thôi, thế nhưng ở đầu cùng đã truyền đến âm thanh của sư phụ…
Hơn nữa không chỉ có một mình hắn, những người khác cũng đều như thế.
Ở dưới sự hướng dẫn của Lý Phàm, bọn họ đã chém hết tất cả vong ảnh ở trước mặt, ngưng tụ được đạo của bản thân…
Thế nhưng khi bọn họ cho rằng bản thân đã đi trên một con đường mới, bọn họ đều nghe thấy một giọng nói giống nhau.
“Sư phụ… Lẽ nào đã từng đi qua hết tất cả các con đường trên thế gian hay sao?”
Nam Phong lẩm bẩm.
“Trên đời này vốn không có đường…”
Giang Ly có chút đờ người ra.
“Tu vi của sư phụ… Rốt cuộc cao đến mức nào? Đến tầng thứ nào? Rốt cuộc người đã trải qua những chuyện gì?”
Thanh Trần hoảng hốt.
Đồng thời bọn họ đều nổi lên sự nghi ngờ.
Rõ ràng giọng nói truyền đến từ cuối đường chính là của sư phụ…
Nhưng sư phụ đang ở trước mặt…
“Không cần quan tâm nhiều, dọc theo đường đi tiếp, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy được sự thật…”
Tô Bạch Thiển lên tiếng, nàng rất kiên định.
“Đúng vậy, sư phụ ở ngay bên cạnh chúng ta, không cần phải lo lắng.”
“Có lẽ sư phụ đã từng nói nhỏ ở tất cả các đường, truyền đến tai của tất cả mọi người sinh ra ở kiếp này… Nhưng cũng không đáng kể.”
Đạo tâm của những người khác cũng lập tức trở nên kiên định lại.
“Uống, uống nữa nào.”
Mà Nhị đại gia thì đang nâng chén.
Mọi người cũng cùng nhau bắt đầu uống rượu.
Bên kia một đám bệnh nhân tâm thần cũng đang chè chén say sưa.
Biết được không bao lâu sau là sắp phải rời đi, bọn họ đều thoải mái chè chén, không lo không nghĩ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận