Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2723: Đê Bá 3

Giờ khắc này các thôn dân đều nhắm chặt hai mắt lại, không dám quan sát, không dám nghe, không dám suy nghĩ.
Mà lúc này ngay cả Khiêu Đại Thần hắc ám, cơ thể của lão cũng đang nứt ra thành từng khúc, một loại lực lượng nào đó đang nghiền ép lão, khiến cho lão không chịu nổi.
Dường như lão đã biến thành một con giun dế đang gánh vác thái sơn ở trên lưng.
Lập tức bị tiêu diệt.
Chỉ là một hư ảnh mơ hồ được chiếu ra, xuất hiện ở bên trong Đạo Cảnh Địa của Khiêu Đại Thần, vẫn còn chưa thực sự tiếp xúc với hiện thực thế nhưng cũng đã khiến cho toàn bộ sơn thôn nhỏ được xây dựng từ xương cốt Vô Thượng sụp đổ, hoá thành bột mịn, một mảnh hỗn độn.
Mà những Cố Tổ Hắc Ám ở bên trong thôn đều nhắm chặt hai mắt lại, bọn họ tự cắt đứt niệm tưởng cùng tâm thần của bản thân.
Bởi vì không thể quan sát Đê Bá, nếu không sẽ có hoạ lớn.
“Bản luật… Giúp ta…”
“Không…”
Mà lúc này Khiêu Đại Thần hắc ám run lẩy bẩy lên tiếng, lão dốc hết toàn lực, dường như muốn nhận được lực lượng từ hư ảnh kia.
Nhưng ngay cả lão cũng không thể chạm tới được, giơ tay thì gãy tay, trợn mắt thì mắt mù.
“Điều này sao có thể… Ta là nô lệ của bản luật, vì sao…”
Khiêu Đại Thần hắc ám sợ hãi, lão vốn cho rằng bản thân sống vì hắc ám, sẽ nhận được sự quan tâm của Đê Bá, thế nhưng bây giờ lại phát hiện Đê Bá… Dường như sẽ tiêu diệt cả sinh linh hắc ám, căn bản không thể tới gần được.
“Không thể chạm đến được bản luật… Ta không mượn bản luật nữa… Ta mượn đường để tạo thành tâm cảnh hoàn mỹ.”
Lão sợ hãi lên tiếng, nếu như cứ tiếp tục như vậy, lão sẽ lập tức chết đi.
Lão không dám chạm tới hư ảnh Đê Bá, mà là ở trước Đê Bá, đứng ở bên trong xương cốt vô tận để mượn một đồ vật.
Sau đó lão bỗng nhiên đóng cửa Đạo Cảnh Địa của bản thân.
Rầm!
Trong nháy mắt, bên trong Đạo Cảnh Địa, núi thây biển xương biến mất, hình bóng Đê Bá mơ hồ cũng không xuất hiện nữa.
Lực lượng huỷ diệt toàn bộ sơn thôn nhỏ đã biến mất.
Xung quanh lại trở nên yên tĩnh vô cùng, dường như cho tới bây giờ Đê Bá cũng chưa từng xuất hiện qua.
Khiêu Đại Thần uể oải nằm ở trên mặt đất, trong mắt, trong tai, trong mũi, trong miệng của lão tràn đầy máu đen, thân thể chia năm xẻ bảy, gần như muốn hoàn toàn chết đi, khí cơ đại đạo cũng hoàn toàn đổ nát.
Lão chỉ mới suy nghĩ về Đê Bá trong một chớp mắt mà thôi, vẫn chưa thực sự chạm tới Đê Bá, nhưng trên người cũng đã xảy ra đại tuyệt diệt cùng đại quỷ dị.
“Sinh linh hắc ám… Ngay cả các ngươi cũng sẽ bị Đê Bá tiêu diệt…”
Lúc này Triệu Nhị đại gia đã mở mắt, ông ngưng trọng nói:
“Các ngươi tự cho rằng bản thân là nô lệ của Đê Bá, lại không biết ở trước bản luật của Đê Bá, các ngươi cũng giống như sinh linh sương trắng… Không được phép tồn tại.”
“Cho dù như thế nào… Hôm nay ngươi cũng phải chết.”
Mà Trương đại bá lên tiếng.
Các thôn dân cũng kịp thời phản ứng, giờ khắc này Khiêu Đại Thần hắc ám đã không còn sức để phản kháng.
Nhưng Khiêu Đại Thần hắc ám đang trọng thương ngã gục lại lộ ra một nụ cười sầu thảm nói:
“Các ngươi cũng không thể giết chết ta được…”
“Mặc dù không thể nhận được sự giúp đỡ từ lực lượng bản luật của Đê Bá, nhưng ta đã mượn được tâm cảnh hoàn mỹ… Từ cổ chí kim, tâm cảnh hoàn mỹ mới thực sự là vô địch dưới bản luật…”
“Các ngươi… Không giết chết được ta…”
Lão nở nụ cười.
Lưỡi cày đại đạo của Trương đại bá đã dựng lên, thế nhưng lúc này ông giật mình phát hiện mình lại không thể trảm được sự tồn tại của Khiêu Đại Thần.
Rõ ràng thân thể quá khứ của Khiêu Đại Thần đang nằm ở bên trong dòng sông dài năm tháng, thế nhưng ông không chạm đến được.
Chân Long cùng Phượng Hoàng cũng ra tay, chém giết thân thể ở hiện thế của Khiêu Đại Thần, nhưng chân hoả Phượng Hoàng vẫn bại trận như trước, đánh hụt rồi.
“Đây là loại đại đạo gì? Vừa tồn tại, lại vừa như không tồn tại…”
Trương đại bá khiếp sợ lên tiếng.
Các thôn dân cũng ra tay, thế nhưng đủ loại đại đạo kết hợp cũng không thể gây thương tổn cho Khiêu Đại Thần được.
Lão vẫn uể oải ngồi một chỗ, đã không còn sức để đánh trả, tồn tại một cách chân thực, nhưng lại giống như một hư ảnh không thể chạm tới được, đã vượt xa nhân quả cùng với thời không.
Loại trạng thái này… Cực kỳ quỷ dị.
“Vô Ngã.”
Lúc này một giọng nói thanh lệ đã vang lên.
Chỉ thấy ở bên trên mảnh đất này, không biết từ lúc nào lại xuất hiện một gốc cây đào.
Cành đào khẽ hạ xuống nói:
“Tâm cảnh hoàn mỹ, đại đạo hoàn mỹ… Đạo Vô Ngã.”
Nàng nói ra đại đạo mà Khiêu Đại Thần hắc ám đã mượn được ở phía trước Đê Bá.
Vô Ngã!
“Ở bên trong dòng sông dài năm tháng đã có người từng sinh ra đại đạo hoàn mỹ, tâm cảnh hoàn mỹ, Vô Ngã chính là một loại ở trong số đó… Đáng tiếc, khi đi tới trước Đê Bá thì vẫn chết đi như trước, sau đó liền rơi vào bên trong biển đen.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận