Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2452: Bổn nguyên thần thánh?

Quả thực là vô cùng hỗn loạn…
Sau khi lôi điện đi vào thì trực tiếp biến mất, căn bản không có bất kỳ một gợn sóng nào cả.
Thế nhưng nhìn thấy mọi người đều đang gào thét, hắn ta suy nghĩ một chút, vẫn nên gào thét theo thì tốt hơn.
Tránh cho bị phát hiện vấn đề.
“Ai ya… Ô hô… Đau nhức quá… Thật là đau nhức.”
Phải nói là kêu gào thảm thiết.

Một lúc lâu sau đó.
Trên người của phần lớn người đều nổi lên lôi quang.
“Đã hoàn tất tẩy phạt, chuẩn bị… Giáng Đạo.”
Lôi Đông Vân lên tiếng nói:
“Mời… Lôi Đế.’
Mấy Thiên Mệnh Đạo Tử này đã được lôi trì rửa sạch, tiếp theo có thể cung cấp cho Lôi Đế để tiến hành phương pháp ký sinh.

Núi Lôi Đạo.
“Dung nham Lôi Đạo… Đây có lẽ là đồ vật cần thiết cho cảnh giới Thần Hỏa?”
Mấy người Phạm Phách Minh phát hiện ra một cái khe núi thật lớn, khí tức lôi đạo phi thường cuồng bạo, bên trong đó vô cùng nồng cháy, còn có dung nham màu xanh nhạt đang chảy xuôi, thoạt nhìn thần dị không gì sánh được.
Phạm Phách Minh liều mạng xông thẳng vào bên trong, đào rỗng toàn bộ dung nham đi.
Sau khi đào rỗng dung nham, bọn họ đi tới gần đỉnh núi, lại phát hiện ra một cái cầu thang được chế tạo từ lôi kim.
Phạm Phách Minh vừa đi vừa phá bỏ, không hề để lại một chút gì cả.
Độc Cô Ngọc Thanh nhìn thấy hành vi của Phạm Phách Minh cũng đều chết lặng rồi.
Thổ phỉ!
Phạm Phách Minh này là thổ phỉ trần trụi.
Tất cả những đồ vật tốt nào đó ở bên trong ngọn núi này đều bị hắn đào rỗng rồi.
Phạm Dao Dao cũng theo chân Phạm Phách Minh cũng rất mệt mỏi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mồ hôi nhễ nhại.
“Lão tổ, chúng ta cũng sắp trèo lên trên đỉnh rồi, hình như vẫn chưa phát hiện ra Tổ Thánh Nguyên…”
Phạm Dao Dao lên tiếng.
Mặc dù dọc theo đường đi đã đào được không ít đồ vật, thế nhưng đó cũng không phải là Tổ Thánh Nguyên.
Còn lâu mới đạt được cấp bậc như thế này.
Độc Cô Ngọc Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi ở trước mặt nói:
“Tìm được rồi.”
Hắn đã cảm thấy Tổ Thánh Nguyên… Có lẽ ở bên trên đỉnh núi.
Lúc này ba người nhanh chóng bước lên trên đỉnh núi, sau khi trèo lên trên đỉnh núi, chỉ thấy ở bên trên đỉnh núi có một cái lôi trì kinh khủng…
Ở bên trong lôi trì này chính là khí Tổ Thánh Nguyên kinh khủng, mặc dù không bằng sơn thôn nhỏ, thế nhưng cũng hết sức kinh người, phi thường bất phàm.
Mà ở bên trên lôi trì còn có một nhóm lôi điểu khủng bố, đang bay lượn ở bên trên lôi trì, trong lúc vỗ cánh, lực lượng lôi đạo dâng trào tán loạn khiến cho hư không cũng bị run rẩy, dường như có thể diệt thế.
Ở bên trong đó còn có một con Lôi Điểu kinh khủng nhất, hình thể cực kỳ to lớn, dùng Tổ Thánh Nguyên làm ổ, đứng ở bên trong sào huyệt, đôi cánh bao trùm xuống, thực sự giống như che khuất bầu trời.
“Này… Những con Lôi Điểu này… Rất kinh khủng.”
Phạm Phách Minh khiếp sợ lên tiếng.
Ở bên trong những con Lôi Điểu này, bất kỳ một con nào… Cảnh giới đều đạt đến một mức độ mà bọn họ không thể cảm giác được.
Siêu việt cảnh giới Tức Nhưỡng rất rất nhiều lần.
Không thể tưởng tượng được.
Mà ngay cả Độc Cô Ngọc Thanh cũng khẽ híp mắt một cái.
Không tốt lắm…
Chênh lệch giữa tu vi của hắn cùng với những con Lôi Điểu này thực sự quá lớn.
Cho dù là Chu Tước ở bên trong Đạo Cảnh Địa cũng còn chưa có hoàn toàn trưởng thành… E rằng cũng không bắt được những con Lôi Điểu này.
Mà Lôi Điểu này chiếm giữ toàn bộ lôi trì, muốn lấy đi Tổ Thánh Nguyên ở bên trong lôi trì thì nhất định phải vượt qua một cửa của Lôi Điểu.
“Hô hô…”
Nhưng vào lúc này, nhóm Lôi Điểu khủng bố cũng đã phát hiện ra ba người, vỗ cánh bay đến trước mặt ba người, cuốn theo từng cơn lốc kinh khủng.
Nếu như không phải ba người đang che ô, chỉ bằng vào cơn lốc từ cái vỗ cánh này cũng đủ để hủy diệt bọn họ rồi.
“Ực…”
Một con Lôi Điểu lớn như trâu bay qua tới, nhìn bọn họ, bỗng nhiên mở miệng nói tiếng người, nghi hoặc nói:
“Vì sao huynh trưởng của ta không có tới?”
Nghe vậy Phạm Phách Minh cùng Phạm Dao Dao đều có chút ngẩn người.
Cái gì huynh trưởng?
Không ngờ Lôi Điểu này lại có thể nói chuyện… Thành tinh rồi.
Mà thần sắc của Độc Cô Ngọc Thanh bất động, lạnh nhạt nói:
“Đế Đình Thủy Đạo có khách quý tới chơi, huynh trưởng của ngài bận quá cho nên để cho chúng ta tới.”
Lôi Điểu này gật đầu nhìn cái ô của ba người bọn họ nói:
“Cái ô này rất đáng sợ… Chẳng lẽ là di vật của tiên dân hay sao? Lại có thể chống đối lại lôi lực ở nơi này, rất tốt.”
Độc Cô Ngọc Thanh gật đầu nói:
“Đúng vậy.”
Bên trong mắt của Lôi Điểu tràn đầy vẻ ca ngợi nói:
“Xem ra huynh trưởng của ta lại khám phá ra một cái di tích tiên dân nào đó rồi? Các Đại Đế khác có ra tay hay không? Huynh trưởng của ta có bị thương hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận