Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2130: Khai Môn nhìn thấy hắc ám (2)

Trong chớp mắt khi Độc Cô Ngọc Thanh bước vào Đạo Cảnh Địa, có thanh kiếm đại đạo quy tắc xuất hiện ở dưới chân của hắn, hắn có thể ngao du trên không trung!
Giữa Đạo Cảnh Địa của Thanh Trần có hư ảnh bồ đề hiện lên, có hình bóng thần hầu màu vàng đang nghênh đón.
Giang Ly đi vào bên trong Đạo Cảnh Địa, thế nhưng hắn lại nhìn thấy một cái bàn cờ, dường như có hai người đang đánh cờ để lại ở đây, thế nhưng hắn không nhìn rõ lắm, không nhìn thấu được bố cục ở bên trên bàn cờ.
Đây chẳng qua chỉ là hư ảnh của năm tháng.
Ngô Đại Đức tiến vào bên trong Đạo Cảnh Địa, các loại cảnh tượng kinh khủng xuất hiện, bầu trời có đao rơi xuống, trên mặt đất hiện lên bụi gai, thỉnh thoảng còn có lửa mạnh thổi tới, khiến cho hắn cảm thấy đau đớn…
Ở bên trong Đạo Cảnh Địa của Tâm Ninh có từng vết chân nhàn nhạt, giống như do một hài tử như nàng để lại, không biết đi tới nơi nào…

Dường như tất cả các đệ tử đều có chút say sưa.
Mà ngay cả Vân Khê cũng đỏ bừng cả khuôn mặt, nàng ôm lấy cánh tay của Lý Phàm, dựa ở bên trên bả vai của Lý Phàm, ngủ say.

Ở bên kia, Thảo Tổ, Thích Tổ cùng với Kỳ Tổ đều cảm thấy khiếp sợ.
Sau khi uống xong một chén rượu, bổn nguyên của bọn họ trực tiếp từ sương mù xám đã hoàn toàn biến thành sương trắng.
Chuyện này thực sự chính là nghịch thiên cải mệnh.
Ngày hôm nay, chín tồn tại tổ cấp bọn họ cũng đã bước qua cảnh giới Tứ kiến, có thể nói là Bá Chủ!
Hơn nữa, bọn họ vốn đã ngủ đông trong rất nhiều năm tháng, hôm nay có thể nói chính là tích lũy đầy đặn, một bước lên trời, có thể nói là vô địch trong cùng cấp bậc.
“Nấc… Đến đến, phát bảo bối cho các ngươi…”
Minh Thiên Bắc uống có hơi say, lúc này lấy ra rất nhiều túi rách, ở bên trong đó đều là lông heo.
“Viện trưởng, ta muốn.”
Doãn Từ An mừng rỡ nói:
“Thứ này có thể dùng để làm thành tóc giả, sau khi đội vào, thiên hạ này còn có địa phương nào mà ta không đi được?”
Thích Tổ cũng nói: “Ngươi có rất nhiều tóc, ta mới cần, cho ta đi.”
Tất cả mọi người đều tranh đoạt.
Cảnh giới của heo được nuôi ở trong thôn đã cao đến một mức độ không thể tưởng tượng được, mỗi một cái lông heo này đều có thể nói là chí bảo.
Bên cạnh, Huyết Qua nhìn thấy thế, sắc mặt lạnh lẽo nói:
“Nghiêm túc cho ta.”
Trong tay của hắn ta lập tức có thêm một cái xiên phân.
Xiên phân vừa xuất hiện, ngay lập tức, đám người Ma Tổ đều không lên tiếng nữa, vô cùng sợ hãi.
Khí tức cấm kỵ ở bên trên xiên phân kia… Quá nồng đậm.
“Xếp hàng, lĩnh thưởng.”
Huyết Qua lên tiếng, sau đó nhìn về phía Minh Thiên Bắc nói:
“Thiên Bắc huynh đệ, trước hết cho ta một cái.”
Tất cả mọi người: “...”

Rất nhanh.
Lửa trại tắt đi.
Lý Phàm bế Vân Khê quay trở về, chăm sóc nàng đi ngủ.
Sau đó lại bắt đầu bế từng người Nam Phong, Tử Lăng, Tô Bạch Thiển, Tâm Ninh, Cung Nhã quay trở về.
Lúc này mới đi kéo mấy người Ngô Đại Đức.
Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, Lý Phàm nghỉ ngơi một lúc ở dưới gốc cây đào.
“Thời gian như nước…”
Hắn không khỏi cảm thán, lẩm bẩm nói:
“Lại một năm mùa đông trôi qua, bạn cũ bạn thân đều đã ra đi… Thế sự như một giấc chiêm bao, nhân sinh có mấy lần là trời thu mát mẻ.”
Hắn uống một ngụm rượu cuối cùng, sau đó liền đứng dậy đi ngủ.

Trong tiểu viện, gió lạnh khẽ thổi qua.
“Khai Môn nhìn thấy hắc ám, nhân quả của bọn họ còn chưa biến mất hết.”
Gà mái nói nhỏ.
Cây đào nói:
“Tối tăm như diệt, bọn họ giống như những vì sao đã biến mất, từng trải qua vô số lần sinh tử, vô số lần luân hồi.”
“Tâm ý chủ nhân đã động, không bao lâu sau, bọn họ sẽ chiếu rọi bầu trời đêm.”
Tối nay gà không nói gì, đào không nói gì, cá chép không bơi lội.
Chân Tổ Giới, Bắc Cảnh, một mảnh đất rộng bao la.
Điện chủ thời không dẫn theo bốn vị Bá Chủ đi qua trường thành, xuát hiện ở bên trong hư không.
Mặc dù không chết, nhưng sắc mặt của bọn hắn đều có chút tái nhợt.
“Có bẫy.”
Trên khuôn mặt của Lộc Bá tràn đầy phẫn nộ nói:
“Tại sao Thám Cấm Giả lại dám lừa gạt chúng ta?”
Hống Vạn Sơn cũng nghĩ mà thấy sợ nói:
“Khi Thiên Đao trường thành thi cốt kia hạ xuống, ta tưởng rằng ta đã chết rồi…”
Điện chủ thời không mang theo tám vị bá chủ đi qua, kết quả thời điểm đi qua Trấn Thiên Môn của trường thành thi cốt đã có bốn người bị giết chết rồi.
Nếu như không phải Điện chủ thời không ra tay quả quyết, e rằng bọn họ cũng đã mất mạng rồi.
Mà Điện chủ thời không cũng lấy ra một đồ vật.
“Nếu như không có vật ấy ở đây, e rằng ngay cả bản tọa cũng phải đẫm máu rồi…”
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy một miếng đất màu đỏ sậm!
“Các vị Chân Tổ phát hiện ra chuẩn bị sau cùng của vị mang điểm cuối của vạn đạo ở phía trước Cấm Kỵ, tuy rằng còn chưa có phá vỡ được, thế nhưng lại đào ra được một miếng đất…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận