Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2397: Đầu nguồn thử Lý Phàm

Trên thực tế, chính là như thế này mới hấp dẫn được Lý Phàm, bằng không mà nói, Lý Phàm căn bản sẽ không dừng lại quan sát những bức tranh điêu khắc bình thường.
“Hoà hợp không chút sứt mẻ, chính là hoàn mỹ.”
Lý Phàm lên tiếng nói:
“Đây đã là con đường cực hạn mà một người mong muốn, nhưng đáng tiếc là, một con đường đi đến cực hạn lại không nhìn thấy một con đường khác…”
“Cực hạn chính là cực hạn tồn tại, sau đó chính là hư vô.”
“Cũng được… Gặp nhau chính là hữu duyên, không ngại sử dụng điêu khắc để trao đổi lẫn nhau.”
Hắn nói nhỏ, thoáng suy nghĩ một chút, sau đó giơ tay, trong tay lập tức xuất hiện một cái đục.
Cái đục này được lấy ra từ bên trong hệ thống, hắn đã từng học qua đạo điêu khắc, năm đó để đột phá cực hạn của đại đạo, hắn đã từng đục hỏng không ít chất liệu điêu khắc thượng đẳng…
Hắn lập tức cầm lấy cái đục, trực tiếp điều chỉnh những bức tranh điêu khắc này.
Hắn đục rất cẩn thận, bởi vì thực ra chất liệu của những tảng đá màu đen này cũng không được tốt lắm, ngộ nhỡ không cẩn thận thì e rằng sẽ bị nát bấy.
Tượng đá thứ nhất, một kiếm hướng bắc, thân hình của điêu khắc hoàn mỹ, đường cong trôi chảy, không thể xoi mói.
Lý Phàm không quan tâm, nhìn về phía tảng đá thứ hai.
Bức điêu khắc thứ hai cũng hoà hợp không sứt mẻ, tài nghệ đạt đến mức hoàn mỹ.
Nhưng Lý Phàm trực tiếp đục rớt thanh trường kiếm do hình người cầm trong tay ở giữa bức tranh điêu khắc hoàn mỹ này.
Sau đó hắn đi tới điêu khắc thứ ba, đồng thời đục, lúc này càng đục rớt nhiều hơn, kể cả tay cầm kiếm cũng bị hắn đục rơi ra.

Đây chỉ mới là bắt đầu.
Lý Phàm thản nhiên tuỳ ý, bên trên mỗi một bức tranh điêu khắc cũng không có dừng lại lâu lắm.

Mà giờ khắc này.
Trong sơn cốc.
Một kiếm của Độc Cô Ngọc Thanh đánh bại tất cả các cao thủ, chuẩn bị châm đèn.
Con đường nhỏ màu đen bỗng nhiên xuất hiện từ trong hư không, kéo dài về phía Độc Cô Ngọc Thanh.
Một giây phút này, ở bên trong thiên địa, bỗng nhiên tất cả mọi người đều cảm giác sợ hãi xuất phát từ tận sâu trong linh hồn, sợ hãi theo bản năng.
“Con đường nhỏ màu đen… Đây là con đường nhỏ màu đen?”
Nguyên Vô Cực thất kinh, theo bản năng lui về phía sau nói:
“Loại vật này… Tại sao sẽ xuất hiện…”
Cát Nhân Hùng giống như gặp ma, trực tiếp bị hù doạ, sắc mặt tái nhợt, ngã trên mặt đất, kinh khủng vô cùng nói:
“Hắc ám tới… Hắc ám tới.”
Trên mặt của Kiếm Vô Danh cũng lập tức toát mồ hôi lạnh nói:
“Hắc vụ… Rõ ràng trong lời tiên đoán của Lôi Đình không có hắc vụ…”
Kiếm Quang loé sáng doạ Hàn Thước, Đế Tinh ẩn ở trong Thần Vụ.
Đây là lới nói của lôi bộc trong thành Lôi Đế, Lôi Thanh nói cho bọn hắn biét.
Bọn hắn đuổi theo Đế Tinh mà đến, kết quả còn chưa thấy cái gọi là Thần Vụ mà đã thấy Hắc Vụ xuất hiện.
Hắc Vụ chưa từng xuất hiện trong biết bao năm tháng, thế nhưng sự sợ hãi đối với Hắc Vụ đã sớm căm thành rễ ở tận sâu trong linh hồn của toàn bộ sinh linh trong thế giới Cấm Kỵ.
Trước kia, ngay cả Đế Đình Chiến Thiên nổi bật nhất cũng bị đánh tan rồi, Chiến Thiên Đế được xưng là vô địch muôn đời chết ở trong bóng tối…
Hắc ám, Hắc vụ… Khiến cho thế giới Cấm Kỵ phải biến sắc.
“Lẽ nào đây là nguyên nhân mà Lôi Đình không can thiệp vào chuyện này sao…”
Kiếm Vô Danh bỗng nhiên hiểu ra, vì sao chuyện có liên quan đến Hoả Tinh, cơ duyên Đế Tinh mà Lôi Đình lại có thể hờ hững mặc kệ.
Không phải không quản… Mà là không dám quản…
Cho dù có là Đế Đình thì như thế nào, ngay cả Đế Đình Chiến Thiên đã từng sáng lạn vô tận cũng đều bị sụp đổ ở trong hắc ám, Lôi Đình… Cũng chỉ có thể co đầu rụt cổ.
“Chúng ta là pháo hôi… Chúng ta mới là pháo hôi…”
Giờ khắc này trên mặt của hắn ta lộ ra vẻ sầu thảm, hoàn toàn hiểu ra mọi chuyện rồi.
Ba thế lực lớn bọn hắn chiêu mộ thiên tài ở các nơi, biến những môn phái nhỏ trở thành bia đỡ đạn, thế nhưng ở trong mắt của Đế Đình lôi đạo… Bọn hắn cũng chẳng qua chỉ là pháo hôi mà thôi.
Hôm nay tận mắt nhìn thấy con đường nhỏ màu đen xuất hiện…
Bọn hắn cũng đã dự liệu được vận mệnh của mình.
Chỉ có… Vĩnh hằng tử vong.
Tất cả mọi người đều tuyệt vọng.
Mà ở bên trên bầu trời, Độc Cô Ngọc Thanh nhìn con đường nhỏ màu đen kia tới, cũng không có một chút dao động, ngược lại mỉm cười nói:
“Chờ ngươi đã lâu rồi.”
Chẳng những không hề sợ hãi, ngược lại hắn còn tiến lên một bước, nói khẽ:
“Hôm nay trước khi Nhiên Đăng, sẽ ma diệt một đạo khói đen vì thế gian này.”
Vừa nói xong, hắn vẫy tay, toàn bộ Đạo Cảnh Địa đều hiện lên, con đường quy tắc Kiếm Đạo nối liền với vùng đất Hư Vô, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ sơn cốc khởi nguyên này.
Bên trong sơn cốc, giờ khắc này, những tảng đá ngàn vạn năm giống như tiến vào bên trong Đạo Cảnh Địa của Độc Cô Ngọc Thanh, cộng minh cùng với con đường kiếm đạo của Độc Cô Ngọc Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận