Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2375: Nhan cẩu 3

“Từ cổ chí kim, có thể làm được đến một bước này cũng chỉ có mấy người như vậy, vị mang điểm cuối của vạn đạo? Nàng đã diệt vong…”
“Chẳng lẽ là do người nọ xuất hiện? Dựa theo tin tức thì hắn mới có nguyên anh… Cũng sẽ không đâu…”
Giọng nói này có chút mờ mịt, giống như là nghĩ tới một khả năng nào đó, lập tức nói:
“Chuẩn bị tốt cho ta, ta… Có thể sẽ tự mình đi một chuyến đến dãy núi Hàn Thước.”
Giọng nói khoá sắt vang lên:
“Rõ, chủ nhân.”
Mà giọng nói ở trong bóng tối bỗng nhiên tiếp tục đặt câu hỏi:
“Đã điều tra được tên họ Ngao kia chưa?”
“Hôm nay Luân Hồi đã tạo thành thế giới ẩn nấp ở thế gian này, mà hắn ta… Có thể đi ra từ bên trong Luân Hồi Bí Giới…”
Ban đầu khi Hoả Tinh rơi xuống, đã có một tia sáng màu đen trực tiếp rơi xuống phía trước sơn động này.
Thậm chí đã hấp dẫn sự chú ý của tồn tại trong bóng tối.
Kết quả… Đó là một người.
Đã nhiều ngày qua đi, Hủ Nô đã dùng hết tất cả phương pháp ép hỏi tìm kiếm đối với người kia.
“Ngao Vô Song quả thực trốn ra từ bên trong Luân Hồi Bí Giới…”
Hủ Nô lên tiếng nói:
“Thế nhưng hắn ta không có giá trị gì, chúng ta đã điều tra xong, lúc hắn ta ở bên trong Luân Hồi Bí Giới vẫn luôn lang bạt kì hồ, chạy trốn bốn phía…”
Trong bóng tối, giọng nói kia có chút chần chừ:
“Có thể trốn ra khỏi Luân Hồi Bí Giới… Chỉ đơn giản như vậy sao?”
Đợi một lúc lâu, giọng nói này mới tiếp tục vang lên:
“Quấn vải liệm cho hắn ta.”
“Cho dù hắn ta là ai, chỉ cần biến thành Hủ Nô của ta thì đều không quan trọng nữa…”
Tồn tại ở trong bóng tối đã quyết định… Muốn luyện Ngao Vô Song thành Hủ Nô.
“Tuân mệnh, chủ nhân.”
Lúc này Hủ Nô kéo khoá sắt xoay người rời đi.
Mà ở bên trong bóng tối, giọng nói kia vẫn đang lẩm bẩm ở chỗ cũ, nói:
“Nếu như thực sự là người nọ xuát hiện… Nên làm như thế nào cho phải…”

Dãy núi Hàn Thước.
Độc Cô Ngọc Thanh đi qua những bức tường đổ nát, mất mấy ngày mới dọn dẹp ra được rất nhiều tảng đá cổ xưa ở bên trong phế tích.
Ở bên trên những tảng đá này đều có những bức điêu khắc sinh động mà giản lược.
Điêu khắc… Chính là điêu khắc múa kiếm.
“Những kiếm thức này đều cường đại cổ xưa…”
Độc Cô Ngọc Thanh lẩm bẩm, hắn vừa dọn dẹp vừa lĩnh ngộ, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn cũng đã rõ ràng hết tất cả những kiến thức cổ xưa cường đại này ở trong lòng.
“Nếu như không học tập kiếm đạo của sư phụ, e rằng muốn lĩnh ngộ mỗi kiến thức này cũng phải mất đến thời gian vài vạn năm…”
Hắn không khỏi cảm thán.
Trên thực tế, sau khi học tập ở trong tiểu viện, chạm đến kiếm đạo cao thâm nhất đã có thể lĩnh ngộ hết tất cả kiếm pháp kiếm đạo ở trong thế gian.
“Sau khi kiếm trận cổ xưa được mở lại… Sẽ mở ra địa cung ở nơi này, có lẽ cây đèn đã từng chiếu rọi bóng tối đang ở bên trong cung điện dưới lòng đất…”
Hắn thầm nói:
“Không biết trên thế gian này còn có huyết mạch cựu dân hay không… Sau khi ta chết, cần phải có người mang theo cây đèn rời khỏi…”
Huyết mạch cựu dân, rất quan trọng…
Khi bọn họ từ cổ lộ cấm kỵ của biển sương mù xám, bước trên con đường do vị mang điểm cuối của vạn đạo lưu lại kiếp trước thì đã biết được rất nhiều chuyện xảy ra ở trong năm tháng.
Bọn họ từng châm lửa sáng tạo ra thế giới Cấm Kỵ.
Nhưng cuối cùng lại ngã xuống ở trong bóng tối, mượn một chút lực lượng của bó đuốc mới có thể hoá thành Tinh Hoả đầy trời, lưu chuyển luân hồi trong năm tháng.
Ở kiếp này chính là một đạo thân cuối cùng.
Tính mạng của bọn họ chính là Hoả Tinh cuối cùng.
Muốn đốt cháy ngọn lửa đã từng chiếu rọi bóng tối…
Chỉ có một biện pháp.
Thiêu đốt mình.
“Vì sao khói lửa sáng lạn… Lại chỉ bởi vì tự thiêu đốt mình trong đêm tối…”
Độc Cô Ngọc Thanh nói nhỏ một câu, bỗng nhiên hào hiệp cười:
“Có thể được cháy sáng lạn trong chốc lát, có thể hoá thành một chút ánh sáng nhạt nhoà, có thể chiếu rọi được bóng tối… Còn sợ gì sinh tử trong thời gian.”
Hắn bỗng nhiên giơ tay, bản thân tự phát ra kiếm ý cộng minh cùng với xung quanh mình.
Giờ khắc này, toàn bộ điêu khắc ở bên trên tượng đá đều giống như sống lại, dung hợp thành một kiếm trận kinh khủng.
Rầm!
Kiếm trận được mở lại, ở bên trong khu vực đổ nát này, mặt đất bỗng nhiên nứt ra, một toà tế đàn đen nhánh xuất hiện ở trên mặt đất.
Bên trên tế đàn đen nhánh trống rỗng, chỉ có một cái ngọn đèn đồng nhỏ cổ xưa.
Bên trong cây đèn, dầu hết đèn tắt, bấc đèn cũng hoá thành tro tàn.
Độc Cô Ngọc Thanh tiến lên, hắn nhẹ nhàng giơ tay cầm lấy cây đèn đồng nhỏ kia.
“Ừm?”
Cẩn thận quan sát cây đèn đồng nhỏ này, lại phát hiện ở bên trên cây đèn đồng nhỏ có khắc những quỷ văn màu đen cổ xưa yêu dị, quỷ văn màu đen này… Giống như khói đen mà hắn đã từng nhìn thấy ở bên trên Cổ Lộ Cấm Kỵ.
“Tại sao cảm giác những quỷ văn màu đen này… Giống như bị phong ấn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận