Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2733: Một Tịch Giả khác

Tịch Giả rời đi một lúc lâu.
Người ở trong thôn vẫn ngủ say như trước, dường như bọn họ rất khó có thể thức tỉnh lại.
Trong tiểu viện.
“Chủ nhân khó khăn vất vả mới tập hợp được đầy đủ tám cây đèn, thế nhưng ngày hôm nay đã bị Tịch Giả đoạt được…”
Trong giọng nói của gà mái tràn đầy lo âu và bất đắc dĩ, nói:
“Bàn cờ của chủ nhân… Bị phá sao…”
Bên kia, Chân Long cũng có chút không cam lòng nói:
“Cây đào, vì sao ngươi không ra tay… Còn không bằng ngươi đưa kiếm của chủ nhân cho ta, còn có thể ngăn cản hắn ta thêm một lúc.”
Nhưng cây đào cũng lên tiếng nói:
“Không có ý nghĩa.”
“Cho dù có ngăn cản hắn ta thêm một thời gian ngắn thì như thế nào? Thậm chí còn có cơ hội giết chết hắn ta thì như thế nào?”
“Nếu như giết chết hắn ta là một chuyện cần thiết, chủ nhân sẽ giết, không cần đợi đến ngày hôm nay.”
Chân Long nói:
“Nhưng mà ngày hôm nay toàn bộ người mà chủ nhân quan tâm đều đã bị dị hóa, con chó chết kia căn bản không bảo vệ được mấy người Long Tử Hiên, ngươi bị dao động rồi… Hiện tại đèn của chủ nhân cũng bị Tịch Giả kia lấy đi rồi…”
“Toàn bộ mỏ neo của chủ nhân đều đã bị mất, đã thua rồi… Hoàn toàn thua, không bằng chiến đấu, liều mạng.”
Mà ngay cả gà mái cũng nhìn về phía cây đào nói:
“Con đường Tinh Hỏa Liệu Nguyên không thể đi được, hôm nay con đường mà chủ nhân lựa chọn cũng bị Tịch Giả hủy diệt… Nếu cứ tiếp tục như vậy, chủ nhân thực sự sẽ trở thành một Tịch Giả khác.”
Cây đào vẫn kiên định nói:
“Vậy thì chờ chủ nhân trở thành một Tịch Giả khác.”

Thời gian trôi qua cực nhanh.
Đảo mắt đã trôi qua nửa năm.
Thời gian nửa năm, hắc ám đã hoàn toàn ăn mòn toàn bộ cửu châu cấm kỵ, mà ngay cả Bí Giới Luân Hồi cũng đều bị bóng tối bao trùm rồi.
Sơn thôn nhỏ còn chưa bị hủy diệt chính là địa phương cuối cùng không bị bổn nguyên hắc vụ bao phủ.
Hắc Bạch vẫn sử dụng đạo Vô Thủy Vô Chung trấn thủ Luân Hồi, nhưng trên đời tràn đầy hắc vụ, cho dù Luân hồi có lực lượng khiến các sinh linh tái hiện trên thế gian thì cũng không có một nơi tịnh thổ có thể để cho sinh linh đặt chân.
Nửa năm qua, thời gian dường như dừng lại, đã không còn có văn minh sinh mệnh, dường như thời gian đã quay trở lại sự lạnh lùng vốn có, không còn ý nghĩa nào nữa.
Vũ trụ lạnh lẽo.

Ở chỗ sâu bên trong Hắc Ám Chi Khung, Hắc Ám Vực.
Bên trong khu vực này, toàn bộ ánh sáng đều phải biến mất.
Sau khi tiến vào khu vực này, Vân Khê cảm giác thời gian trôi qua cực kỳ nhanh.
Nàng không còn nhìn thấy rõ con đường ở phía trước, cũng không biết rốt cuộc đầu cùng của hắc ám đang ở nơi nào.
Nàng vẫn luôn tiến về phía trước, đi thẳng.
Bởi vì nàng biết được Lý Phàm đang ở bên trong mảnh bóng tối này.
Từ lúc mới bắt đầu, nàng sẽ cố gắng nhớ kỹ thời gian, một vạn năm, mười vạn năm… Một triệu năm…
Nhưng ngay sau đó, khái niệm thời gian ở trong lòng của nàng càng ngày càng trở nên yếu ớt.
Có lẽ đã trôi qua ba mươi triệu năm? Hoặc là năm mươi triệu năm?
Nàng đã quên đi mất rồi.
Quên đi thời gian đang tìm kiếm.
Nhưng trong lòng của nàng không bị sự cô độc và trống vắng đánh bại, thời gian trôi qua càng lâu, sự nhớ nhung của nàng đối với Lý Phàm lại càng ngày càng trở nên sâu sắc.
“Đại Ma Vương, ngươi đang ở đâu…”
“Đại Ma Vương, ngươi còn nhớ rõ chúng ta hay không? Còn có nhớ ta không…”
“Đại Ma Vương, không nên quên đi tất cả mọi thứ ở sau lưng, ta đang tìm ngươi… Nhất định ta sẽ tìm được ngươi…”
Nàng không ngừng đi, tiến về phía trước, thế nhưng trước mặt vẫn là hắc ám như cũ.

Thế giới Cấm Kỵ đã trôi qua một trăm năm.
Trong vòng một trăm năm này, trong sơn thôn nhỏ không còn có một người nào đi ra, dường như sơn thôn nhỏ đã hoàn toàn bị thế nhân quên lãng.
Ở trong vòng một trăm năm nay, trong hắc vụ ở bên ngoài sơn thôn có một số sinh linh hắc vụ xuất hiện, giống như quỷ, lại giống như linh hồn, đôi khi chúng nó sẽ thử tấn công sơn thôn nhỏ, thế nhưng đều thất bại.
Sau này sinh linh hắc vụ cũng không quan tâm đến sự tồn tại của sơn thôn nhỏ nữa.

Trước Luân Hồi.
Trên cầu Nại Hà, Hắc Bạch đã ngồi im trăm năm.
“Chủ nhân, một trăm năm đã trôi qua, vị kia… Còn có thể quay trở về hay không?”
Mạnh Bà đặt câu hỏi, bà đã từng trải qua vô số năm tháng, nhưng không có một thời gian nào lại trôi qua một cách khó khăn như vậy, mỗi một năm đều vượt qua trong sự chờ đợi.
“Rất nhớ quái nhổ răng…”
Minh Chí cùng Thiên Ám cũng đang nói nhỏ.
“Mấy người Nam Phong đã bị dị hóa trăm năm… Tiến vào bên phía Hắc Ám Chi Khung.”
Hôm nay, một trong số Thập Điện Diêm vương, âm Tổ Khuynh Thành lên tiếng.
“Trên thế gian này, có phải chỉ còn lại chúng ta cố thủ hay không?”
Ma Tổ Vô Dạ lên tiếng.
Nhưng thần sắc của Hắc Bạch vẫn thản nhiên nói:
“Cho dù chỉ còn lại chúng ta thủ vững thì cũng nên thủ vững đều đầu cùng của sinh mệnh.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận