Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2164: Tiên dược cấm kỵ

Bạch Hồ kiếp trước đến chết cũng đang đợi, đợi Dược Tôn trở về…
“Ở kiếp này có sư phụ, chúng ta sẽ không lại chầm chậm chết đi.”
Trong mắt nàng mang theo sự tự tin không gì sánh kịp.
“Người này bảo vệ thi thể ta nhiều năm, mặc dù đi sai bước nhầm nhưng cuối cùng không phải cực ác…”
Dược Tôn nhìn về phía Tiên Đốc Tịnh đã hôn mệ, bỗng nhiên phất tay.
Tiên Đốc Tịnh từ từ tỉnh lại, mở to mắt, thấy Tô Bạch Thiển thì nàng lập tức giật mình nói: “Ngươi… Ngươi đã dùng ảo cảnh với ta sao?”
Cảm nhận được tình huống trong cơ thể, sắc mặt nàng càng thay đổi…
Trong cơ thể nàng tràn đầy đủ loại độc tố đáng sợ…
Nếu không phải có một nguồn dược khí thần bí bảo vệ đan điền và trái tim, giờ phút này có thể nàng đã hoàn toàn chết đi.
Thất bại…
Chính mình bí mật mưu đồ vạn cổ, một mực chờ đợi đến hôm nay, thế mà…
Thất bại!
Không…
Giờ khắc này, trên mặt Tiên Đốc Tịnh tràn đầy tuyệt vọng.
Rốt cuộc Tiên Cổ Di Tộc phải bị diệt sao?
Không còn hi vọng cứu sống người trong tộc, chính mình cũng hoàn toàn ngã xuống…
Nàng cười thảm một tiếng, nói: “Tiên Đốc Tịnh ta có chơi có chịu!”
Nói xong, trong tay nàng bỗng nhiên có thêm một cây châm hoa xinh đẹp, đâm tới phía cổ họng.
Nàng mất hết can đảm, chỉ muốn tự sát!
“Ta có thể cứu người trong tộc ngươi.”
Tô Bạch Thiển chợt mở miệng.
Nghe được câu này, Tiên Đốc Tịnh giương mắt nhìn nàng.
“Chuyện này là thật sao?”
Trong mắt nàng viết đầy hoài nghi.
Chính nàng là kỳ tài có một không hai trong Tiên Cổ Di Tộc, tinh thông huyễn thuật, dược đạo nhưng qua nhiều năm như vậy nàng cũng chỉ tìm được một phương pháp là dược thai độc thi này.
Mà xác xuất thành công của phương pháp này chỉ có ba phần!
Rốt cuộc có thể cứu sống được người trong tộc hay không thì cũng chưa biết.
Tô Bạch Thiển nói: “Ừm… Cái gọi là Tử Ách Chi Bệnh thật ra rất đơn giản, dùng sậy căn, kim liên ba năm, măng ô nguyên và tước cát đỏ luyện thành đan là có thể.”
Nghe vậy, trong mắt Tiên Đốc Tĩnh vô cùng giật mình, nói: “Làm sao ngươi biết phương thuốc?”
…Tiên Cổ Di Tộc bọn họ đã từng hao phí mất đời người mới có thể thăm dò ra một ít phương thuốc.
Nhưng cũng chỉ chắc chắn được ba loại!
Trải qua bao nhiêu năm tháng, Tiên Đốc Tịnh mới lờ mờ tìm được loại thứ tư hẳn là một loại cát thần… Nhưng cũng chưa chắc chắc là tước cát đỏ.
Hiện tại, Tô Bạch Thiển nói thẳng ra…
Sao có thể không khiến nàng sợ hãi chứ?
Tô Bạch Thiển cười một tiếng, nói: “Trong sách sư phụ cho viết rất rõ ràng… Trong sách, phương thuốc này được quy về loại đơn giản nhất.”
Loại đơn giản nhất…
Nghe nói như thế, Tiên Đốc Tịnh lập tức có loại xúc động muốn phun máu.
Tiên Cổ Di Tộc bọn họ trải qua bao nhiêu năm mới nghiên cứu ra phương thuốc, kết quả trong sách người ta đã có rồi… Hơn nữa còn là loại đơn giản nhất?
Người so với người, tức chết người!
“Không đúng…”
Lúc này, Tiên Đốc Tịnh chợt nói tiếp: “Mặc dù biết phương thuốc thì sao chứ? Những dược liệu này nhất định phải là tiên dược cấm kỵ mưới được…”
Căn bản không thể tìm ra bóng dáng của dược liệu cấm kỵ trên biển sương xám, ở Chân Tổ Giới không quan trọng thì càng không cần phải suy nghĩ…
Cũng chính bởi vậy nên nàng mới không thể không đặt tầm mắt lên thân thể của tà thi Dược Tôn.
Dù sao Dược Tôn khi còn sống đã độc dược song tuyệt, các loại thuốc và độc tố cân bằng hội tụ trong cơ thể, vốn là một loại cấm kỵ.
Nghĩ đến thế gian này không có dược liệu nào có thể dùng… Trong mắt nàng không khỏi ảm đạm.
Biết phương thuốc thì sao chứ? Chẳng qua chỉ là không hoa bọt nước.
Nhưng Tô Bạch Thiển lại nháy mắt mấy cái, nói: “Người nào nói không có?”
“Trong thôn chúng ta có rất nhiều… Rất nhiều nha, khắp nơi đều có.”
Nghe nói như thế, Tiên Đốc Tịnh lập tức hơi ngẩn người.
Khắp nơi đều có?
Đây là miêu tả gì đây…
Thôn này nên là gì?
“Ngươi… Nói thật chứ?”
Nàng cũng có chút không dám tin tưởng.
Tô Bạch Thiển đang muốn tiếp tục nói rõ lí do thì Ngô Đại Đức lại đi tới nói: “Đương nhiên là thật.
Hắn trực tiếp tháo đế giày bên dưới, đập đập bùn đất, nói: “Đất này ở thông chúng ta, ngươi nói thuốc gì sẽ không mọc chứ?”
Tiên Đốc Tịnh tiếp nhận bùn đất kia, rõ ràng cảm nhận được trong bùn đất này… Ẩn chứa khí cấm kỵ.
Giờ khắc này, nàng hoàn toàn kích động.
“...Ta…”
Nàng gằn từng chữ: “Từ giờ trở đi, ta chính là bệnh nhân tâm thần!”
Giờ phút này.
Bên ngoài thành Phá Vụ.
“Bắt lấy con chó chết này…”
“Không nên để nó chạy trốn, bắt lấy nó, giết chết nó!”
Điện chủ Thời Không mang theo bốn phách chủ bao vây chặn đánh Đại Hắc.
Bọn hắn ra hết thủ đoạn, cuối cùng hiện tại sắp vây chết Đại Hắc.
“Gâu… Các ngươi bức bách bản đế như thế, vậy thì đừng trách bản đế!”
Mắt thấy không có đường có thể đi, Đại Hắc bỗng nhiên nhấc chân.
“Niệu Thiên Đại Pháp!”
Đại Hắc lập tức bắt đầu…
Bạn cần đăng nhập để bình luận