Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2435: Đầu mối về Long Tử Hiên

Lão nhịn không được quỳ xuống đất, run rẩy nâng lên một nắm đất ở trên mặt đất, nói:
“Năm đó nếu như lão tổ của ta có thể có một viên đất như thế này, cũng sẽ không phải không thể chịu đựng được đến một ngày hôm nay…”
Lão kích động nói:
“Phách Minh, Dao Dao, hôm nay các ngươi đã ở cảnh giới Phù Dao, nếu có cơ duyên, nhất định phải xin vị đại lão kia một ít bùn đất ở trong thôn này.”
“Mấy hạt đất này có thể khiến cho các ngươi đạt được đến cảnh giới Tức Nhưỡng rồi, thậm chí đạt được giai đoạn Vạn Lý trong truyền thuyết, cũng không phải là chuyện không thể nữa.”
Nghe nói như thế, mấy người Phạm Thanh Vân đều vô cùng khiếp sợ.
Cảnh giới Tức Nhưỡng chia làm Phi Sa, Cố thổ, Trức Địa, Thập Lý, Bách Lý, Thiên Lý, Vạn Lý.
Giai đoạn Vạn Lý chính là muốn đúc ra được lãnh thổ vạn dặm ở bên trong mảnh đất Hư Vô, nhưng trừ khi là thiên tài ở trung tâm của các Đế Đình lớn mới có khả năng đạt được loại cảnh giới này.
“Nói như vậy… Ở đây thực sự có thể so sánh với Tịnh Thổ mà các Đại Đế khai sáng ra?”
Phạm Thanh Vân có chút hoảng hốt.
Hắn đã từng nghe nói ở bên trong vùng Tịnh Thổ do các Đại Đế khai sáng ra, tùy tiện một nắm đất cũng có thể nhét vào bên trong vùng đất Hư Vô, Đế Đình cường thịnh, cường giả cảnh giới Tức Nhưỡng không đáng kể chút nào.
Thế nhưng ở bên ngoài lại muôn vàn khó khăn.
Hôm nay sơn thôn nhỏ này lại có thể so sánh với Đế Đình…
Nếu như truyền đi e rằng toàn bộ thế gian đều phải run sợ.
Phạm Thanh Vân nhìn đất ở trên mặt đất, lập tức chảy nước miếng, nhịn không được xoa xoa nói:
“Lão tổ, ta, ta có thể thử xem sao.”
Hắn đã thèm nhỏ dãi đối với đất này rồi.
Mặc dù Phạm Trường Thọ cũng rất là chó, thế nhưng bây giờ lại hết sức trịnh trọng quát lớn:
“Ngươi nói bậy bạ cái gì? Thổ nhưỡng trân quý như vậy, ngươi muốn ăn thì ăn? Ngươi cho rằng đây là nhà ai?”
“Đi, chúng ta phải đi đến bái kiến vị tiền bối kia, những bùn đất này quá trân quý, tuyệt đối không thể một mình trộm lấy được, nếu không Lý tiền bối trách tội thì xong rồi.”
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước.
“Này… Nước ở trong khe mương này, tại sao lại giống như Thái Nhất Thánh Thủy ở bên trong Tịnh Thổ của Thủy Đế trong truyền thuyết.”
“Những cỏ này… Nếu như có thể lấy được một gốc cây, khi nào đến cảnh giới Sinh Mộc thì tuyệt đối không còn gì lo lắng, có thể trồng vào Đạo Cảnh Địa tuyệt đối là phúc duyên lớn lao.”
Dọc theo đường đi, bọn họ quả thực sự hãi than thở liên tục, Phạm Trường Thọ đã sống trong biết bao nhiêu năm tháng, thông hiểu rất nhiều tri thức của tổ tiên, cho nên có thể nhìn ra được một ít phất phàm.
Điều này khiến cho Phạm Dao Dao cùng Phạm Phách Minh vừa đi vừa lau mồ hôi lạnh.
Cái thôn này thật là đáng sợ…

Mà trong tiểu viện.
Sáng sớm, Lý Phàm vừa mới rửa mặt xong, bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa.
Cung Nhã ra mở cửa, phát hiện người tới là Nhị đại gia.
“Tiểu Lý à, đến đây, mau chơi một trận cùng với Nhị đại gia.”
Nhị đại gia nói với Lý Phàm.
Mấy ngày hôm nay, nhân dịp Lý Phàm rời khỏi, ông trầm tư suy nghĩ, tìm kiếm phương pháp đánh bại Lý Phàm, hiện tại cuối cùng Lý Phàm cũng đã quay trở về rồi, trong lòng ông ngứa ngáy khó chịu, cho nên đến cửa quyết chiến.
Lý Phàm mỉm cười nói:
“Tốt.”
Lúc này hắn và Nhị đại gia sắp xếp bàn cờ, bắt đầu đánh cờ.
“Tiểu Lý, ngươi xem, nếu như soái của ngươi đi ra, ta thực sự phải tránh lui.”
“Thế nhưng ngươi muốn thắng ta như vậy, vẫn cực kỳ khó khăn… Cùng lắm thì ta không dám ăn những quân cờ khác của ngươi, thế nhưng quân cờ này của ngươi cũng càng đến gần Sở Hà Hán Giới rồi.”
Lúc này Nhị đại gia bày ra thành quả của mấy ngày hôm nay, thực sự là một trận đại biến.
“Muốn phá giải bàn cờ này… Ta nghĩ ngươi vẫn nên đi theo con đường xưa, trừ phi không có một ai có thể thay thế được quân soái của ngươi, kiềm chế quân tướng của ta…”
Nhị đại gia nói, nhưng Lý Phàm lại mỉm cười:
“Nhị đại gia, soái chính là soái, không thể thay thế được.”
Nhị đại gia suy tư, nói:
“Vậy ngươi phải làm sao?”
Lý Phàm đang định lên tiếng, lại nghe thấy ở bên ngoài truyền đến một giọng nói:
“Xin hỏi… Lý tiền bối có ở nhà không?”
Là giọng nói của Phạm Dao Dao.
Lúc này Lý Phàm đặt quân cờ xuống nói:
“Có, mời vào.”
Bên ngoài, mấy người Phạm Dao Dao đẩy cửa đi vào.
Vừa mới tiến vào bên trong tiểu viện, Phạm Trường Thọ theo bản năng nhìn thoáng qua mặt đất.
Ngay lập tức, ông cảm giác hô hấp đều có chút hơi dồn dập, đất ở nơi này… Dường như càng mạnh hơn so với trong thôn.
Đã đạt đến cấp bậc nào rồi?
Lão hoàn toàn không nhìn ra được, thế nhưng tuyệt đối phi thường kinh khủng…
Hơn nữa không khí nơi này…
Tất cả thực sự đều là nguồn gốc cấm kỵ.
Giờ khắc này, lão thực sự đã hối hận, lúc ở bên ngoài đã uống quá nhiều gióm Đạo Cảnh Địa có chút không tưởng tượng nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận