Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2371: Đại lão đừng diễn 2

“Ba trăm thứ bậc đầu thì có thể thông qua chiêu mộ lần này, cùng với tông môn chúng ta đi đến dãy núi Hàn thước, sau khi quay trở về có thể bái nhập tông môn của chúng ta.”
Một lão già ngự kiếm mà đi, chỉ thẳng về phía vách đá cao chót vót ở phía trước.
Ở bên trên vách đá có hơn mười bức tượng đá phiêu dật, từ xa nhìn lại mơ hồ như kiếm tiên đang múa kiếm.
“Bắt đầu!”
Lão giả của Thanh Kiếm Tông lên tiếng.
Ngay lập tức biển người liền chen chúc đi về phía vách đá.
Hơn ngàn người đều đứng ở bên dưới vách đá ngẩng đầu nhìn về phía tượng đá.
Nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy tượng đá…
“Bên trong tượng đá này ẩn giấu một vị Kiếm Tiên?”
“Thật mạnh, ta cảm giác như sắp mù rồi.”
“Kiếm Tiên… Kiếm Tiên.”
Tượng đá dần dần thay đổi ở trong mắt của tất cả mọi người.
Có người nhìn thấy Kiếm Tiên bay lượn.
Có người nhìn thấy kiếm khí đột kích.
Có người nhìn thấy kiếm quyết vô thượng.
Tất cả mọi người đều trực tiếp té ngã ở trên mặt đất, quỳ bái, co quắp, run rẩy.
Đây là thí luyện của Thanh Kiếm Tông.
Chỉ cần quan sát tượng đá thì tất nhiên sẽ cảm nhận được chân ý kiếm đạo ẩn chứa ở bên trong tượng đá.
Chỉ có thiên tài mới có khả năng chịu được, mới có thể đoạt được.
Nhưng từ xưa đến nay, trong mười bảy tượng đá, thiên tài mạnh nhất cũng chỉ có thể quan sát đến bức tượng thứ tư.
“Dãy núi Hàn Thước chính là cấm địa, ba vị kiếm tổ ở trong tông môn đều khó có khả năng tự mình thám hiểm… Cần tìm ba vị thiên tài…”
Ở bên trên bầu trời, lúc này lão giả đang ngự kiếm phi hành cũng lẩm bẩm nói.
“Ba vị kiếm tổ có thể bảo tồn một đạo phân thân ở bên trong Đạo Cảnh Địa của ba vị thiên tài, đến lúc đó liền có thể thông qua Đạo Cảnh Địa để giáng lâm…”
Đây chính là nguyên nhân mà Thanh Kiếm Tông bọn hắn chiêu mộ.
Tìm pháo hôi!
Dãy núi Hàn Thước chính là cấm địa, hết sức quỷ dị, áp chế cường giả, ở địa phương đó, càng là người trẻ tuổi có huyết khí thịnh vượng thì lại càng chiếm ưu thế.

Mà giờ khắc này.
Tất cả tu giả thanh niên đều không chịu nổi.
Ngay cả chân ý kiếm đạo ở bên trong tượng đá thứ nhất bọn hắn cũng không thể chịu đựng được.
“Thật mạnh… Thật mạnh…”
Lúc này sắc mặt của Phạm Phách Minh cũng trở nên tái nhợt.
Hắn gian nan chịu được đến tượng đá thứ ba, thế nhưng cảm giác đã đến cực hạn, không có cách nào tiếp tục được nữa.
Phía sau hắn, Phạm Dao Dao cũng lần lượt ngẩng đầu nhìn về phía trên, thế nhưng mới nhìn hai lần nàng đã cảm giác chói mắt:
“A, thật là khó… Ta không nhìn.”
Nàng trực tiếp từ bỏ, quay đầu nói: “Phạm Ly ngươi cẩn thận một chút, cái này rất khó…”
Nhưng nàng còn chưa nói dứt lời, ánh mắt của Lý Phàm… Nhanh chóng đảo qua mười mấy tượng đá.
Thực sự chỉ giống như tuỳ ý nhìn lướt qua mà thôi.
Cái miệng nhỏ của nàng lập tức há hốc, hắn… Hắn lại có thể liếc mắt nhìn qua mười mấy cái tượng đá?
Phải biết rằng cho dù có là thiên tài cũng không thể chịu nổi.
Mà Lý Phàm chỉ tuỳ ý nhìn lướt qua, thờ ơ nói:
“Ừm, thật là khó nhìn.”
Những tượng đá này… Đều không có trình độ gì cả.
Nhìn từ góc độ điêu khắc mà nói, ngay cả nhập môn cũng chưa đến, thật là xấu, khó nhìn quá.
“Tượng đá thứ nhất, vị trí kiếm còn chưa có khắc xong, người nọ khắc giống như trở tay xuất kiếm, chỉnh thể kết cấu mới phối hợp, tượng đá thứ hai, tay của người cầm bút quá cao, có vẻ tay cao hơn cả mắt, không đối xứng…”
Hắn tuỳ ý bình luận.
Mà lúc này Phạm Dao Dao vừa nghe cũng cảm giác như có âm thanh của đại đạo đang nổ vang ở trong tai của nàng.
Giờ khắc này nàng vô ý thức ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy dường như tượng đá đang sống lại theo lời nói của Lý Phàm, từng hình bóng kiếm tiên đang cuộn trào, bay múa.
Chân ý kiếm đạo lưu chuyển vào trái tim của nàng.

Mà giờ khắc này.
Bên kia.
“Kiếm Tiên tỷ tỷ, những tượng đá này… Thoạt nhìn rất khó.”
Lâm Nhất Hạo cũng khó khăn lên tiếng.
Bên trong đầu của hắn ta có một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên:
“Kiếm Đạo của Thanh Kiếm Tông chỉ là một tiểu đạo, đợi ta quan sát.”
Trong nháy mắt, Lâm Nhất Hạo cảm giác dường như hai mắt của hắn ta bị một tầng ánh sáng bao phủ, giống như đang cho hắn ta nhìn thấy chân tướng của kiếm đạo.
Mà giờ khắc này, ở bên trong Đạo Cảnh Địa của Lâm Nhất Hạo, Kiếm Tiên nữ thối rữa xuyên qua hai mắt của Lâm Nhất Hạo, cuối cùng cũng nhìn thấy được cảnh tượng ở thế giới bên ngoài.
“Thập Tam Kiếm Tiên, thế nào? Có thể xem hiểu không?”
Lâm Nhất Hạo có chút lo lắng lên tiếng.
Kiếm Tiên thối rữa khinh thường nói:
“Trên thế gian này còn có kiếm đạo mà ta xem không hiểu sao?”
Lúc này ánh mắt của nàng ta xuyên thấu qua ánh mắt của Lâm Nhất Hạo nhìn về phía tượng đá kia.
Nhưng trong nháy mắt, nàng ta kinh ngạc.
“Không đúng… Này… Đây là cái gì?”
Nàng ta thất thanh lên tiếng, bởi vì nàng ta phát hiện, tượng đá kia… Lại có thể đang biến hoá?
Bạn cần đăng nhập để bình luận