Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2670: Học sinh giỏi nghiền ép 2

Mà bây giờ có người viết ra đại đạo hoàn chỉnh để cho hắn ta xem, giống như sách giáo khoa vậy, chỉ cần lĩnh ngộ là được.
Thế nhưng cảnh giới này đã ngoài Thiên Đế, hắn ta cảm giác… Thực sự xem không thể hiểu được.
Cho dù đã viết ra rồi, hắn ta cảm giác… Giống như là sách trời.
Rõ ràng đều có thể nhìn hiểu được từng văn tự, thế nhưng khi những văn tự này ở chung một chỗ, hắn ta hoàn toàn không đọc hiểu được…
Hai nghìn năm, thế nhưng hắn ta vẫn không hiểu chút nào.
“Ta không phục… Lẽ nào thiên tư của ta chỉ có thể gần chạm tới đại đạo Thiên Đế hay sao?”
Hắn ta run rẩy, nghiến răng nghiến lợi, không khỏi nghĩ tới vị mang điểm cuối của vạn đạo trong truyền thuyết…
Ở trong truyền thuyết, nữ nhân kia chỉ dùng bảy nghìn chín trăm năm để học tập được toàn bộ tri thức ở bên trong Vạn Đạo Chi Môn, hơn nữa còn thông hiểu đạo lý, luyện vạn đạo.
Hiện tại hắn ta mới hiểu được rốt cuộc nữ nhân kia biến thái biết bao nhiêu…
Trong đầu của nàng thực sự là não người sao? Hắn ta rất nghi ngờ…
Phải hiểu rằng cho dù chỉ mới có mười chín bậc cầu thang mà hắn ta đã dùng hết hơn bảy nghìn một trăm năm rồi.
Hơn nữa hiện tại thậm chí hắn ta còn không có chút manh mối nào đối với quyển sách đại đạo ở trên bậc thang thứ mười chín này.
“Nhất định ta sẽ làm được, ta không tin số mệnh, ta không tin ta có tư chất kém như vậy, ngay cả bậc thang thứ mười chín cũng không thể qua được.”
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, dốc hết toàn lực.
Những năm tháng tiếp theo, sự biến hóa về ngoại hình của hắn ta càng ngày càng rõ ràng.
Da trở nên nhăn nheo hơn, thậm chí có hơi già nua, máu thịt đang héo rút, toàn bộ tóc đều rụng hết, lông mi cũng biến thành màu xám trắng.
Tính mạng của hắn ta… Cũng sắp bị tiêu hao hết rồi.
Cho tới bây giờ con đường tri thức đều luôn không đơn giản, một khi bị vây khốn ở bên trong bàn cờ tri thức, không có cách nào thoát ra được, đối với con người mà nói đó cũng là một loại dằn vặt sâu sắc, có thể khiến cho người ta hao hết tâm huyết.
Trong vòng một trăm năm ngắn gọn… Tính mạng của hắn ta đang bị tổn hao, lại có thể vượt qua hơn bảy nghìn năm trước đây.
“A…”
Cuối cùng, sau mười hai nghìn năm, hắn ta lại phun máu tươi một lần nữa, cuối cùng cũng thức tỉnh lại.
Giờ phút này hắn ta đã già nua trên tám mươi tuổi, thân thể cũng có chút run rẩy.
“Đây là một đề bài khó giải sao? Mơ hồ chạm tới một chút cũng không thể nào phá giải được… Khó khăn như vậy…”
Trong đôi mắt già nua của hắn ta gần như tuyệt vọng.
Hắn ta thực sự không được.
Dốc hết toàn lực, thiêu đốt sinh mệnh cũng không được.
“Ồ… Tiền bối Đại Đế, tại sao ngươi lại trở nên già nua như thế?”
Lúc này hắn ta chợt nghe thấy một giọng nói non nớt tò mò.
Hắn ta vô ý thức quay đầu, chỉ thấy không biết từ lúc nào mà Tâm Ninh đã bước lên bậc thang thứ mười chín, nàng cõng rương sách thật to của mình ở trên lưng, vẻ mặt tò mò nhìn Mặc Tri.
Nhìn thấy Tâm Ninh, Mặc Tri không khỏi sửng sốt một chút, này… Tiểu cô nương này là ai?
Hơn bảy nghìn năm rồi, hắn ta đắm chìm ở trong biển tri thức, cho nên cũng đã sớm quẳng Tâm Ninh ra sau đầu, trong lúc nhất thời lại không thể nhớ ra được.
“Không đúng… Ngươi, không phải ngươi đang ở bậc thang thứ nhất hay sao? Ngươi đi lên như thế nào được?”
Cuối cùng hắn ta cũng nhớ ra được, ngoài ý muốn lên tiếng.
Hơn nữa thoạt nhìn dáng vẻ của Tâm Ninh không hề thay đổi một chút nào, nguyên khí tràn đầy như cũ, thần thái sáng láng.
Chẳng lẽ nàng không suy nghĩ một chút gì hay sao?
Tâm Ninh nói: “Ta đọc xong sách của đại ca ca cho liền đi tới đây.”
Nghe vậy Mặc Tri kinh hãi.
Lẽ nào nàng ta tham khảo những quyển sách khác lại có tác dụng?
“Tiền bối Đại Đế, dáng vẻ của ngươi… Rất giống với chứng bệnh “Tâm Vọng” ở trong sách, gặp được chuyện khó không vượt qua được nhưng lại luyến tiếc không buông tha, không phải muốn mạnh mẽ quá dẫn đến hồn lực bị hao tổn, tâm huyết khô kiệt… Tâm Vọng chính là nghiệp hỏa sinh mệnh.”
Tâm Ninh lên tiếng nói: “Tiền bối Đại Đế, ngươi vẫn nên… Buông tha sớm một chút đi thôi.”
Nghe vậy sắc mặt của Mặc Tri cực kỳ khó coi, nổi giận nói:
“Hài đồng vô tri, ngươi thì biết cái gì?”
“Cuốn sách này rất khó khăn, chạm đến đại đạo Vô Thượng, nhưng bản Đế đã có đầu mối, tối đa trong năm ngàn năm nữa, ta nhất định có thể xem hiểu được.”
Lời của hắn ta có vẻ hơi run rẩy.
Bởi vì thực ra hắn ta cũng không tin tưởng… Năm nghìn năm, cho hắn ta thêm năm chục ngàn năm nữa, e rằng cũng không nhất định…
Tâm Ninh nghe vậy trầm mặc trong chớp mắt rồi nói:
“Ồ.”
“Vậy mời nhường đường một chút.”
Nói xong nàng đi tới bậc thang thứ mười chín.
Sau đó trực tiếp vung tay lên.
Giờ khắc này ở trên tay của nàng lại có vô số quy tắc đang diễn hóa, luyện hóa ra thành rất nhiều bông hoa đại đạo, cuối cùng bông hoa đại đạo lại tàn lụi hóa thành hư vô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận