Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2254: Một đời như khói xanh 2

Mà lọn tóc này chính là do vị mang điểm cuối của vạn đạo lưu lại ở trên Cổ Lộ, lây dính điềm xấu kinh khủng, phải trải qua muôn đời chư thiên, chính là nguyền rủa đối với vị mang điểm cuối của vạn đạo.
Năm xưa khi lọn tóc này bị khai quật, thậm chí nó đã khiến cho mười nguyên tộc đều khủng hoảng.
Sau đó bọn hắn phải sử dụng trăm phương nghìn kế, bỏ ra một cái giá cực lớn mới có thể phong ấn lại được.
Lúc này để hoàn toàn tiêu diệt con đường phía trước của tổ giới sương trắng là Cửu Pháp… Nguyên tộc thứ mười mới sử dụng đồ vật này.
Hơn nữa, lần sử dụng này, nguyên tộc thứ mười bọn hắn cũng không định thu hồi lại, bởi vì một khi mở ra, muốn phong ấn nó lại một lần nữa thì phải trả một cái giá quá lớn, căn bản không chịu nổi.

Nhìn thấy lọn tóc này xuất hiện, đạo nhân nở nụ cười đắc ý.
Trước kia, nguyền rủa muôn đời cùng với điềm xấu kinh khủng đã khiến cho vị mang điểm cuối của vạn đạo từng rơi vào tử cảnh, ngày hôm nay, vị mang điểm cuối của vạn đạo chỉ còn lại có một ý niệm mà thôi…
“Cuối cùng ngươi cũng chỉ là một ý niệm, không thể bảo vệ được chính là không thể bảo vệ được.”
Lão ta lên tiếng nói:
“Ngươi nên mất mạng.”
Giờ khắc này, lọn tóc kia bay về phía vị mang điểm cuối của vạn đạo.
Đó là nguyền rủa vô biên vô tận, là điềm xấu kinh khủng vượt qua muôn đời, không thể trốn tránh ở chỗ nào, không có nơi nào có thể ẩn náu.
Giờ khắc này, bên cạnh vị mang điểm cuối của vạn đạo, bậc thang được ngưng tụ từ khí đại địa đã sụp đổ, Thần toạ được dựng nên từ thiên đạo huyền hoàng cũng biến mất.
Loại lực lượng này kinh khủng đến cực điểm.
Mà vị mang điểm cuối của vạn đạo nhìn lọn tóc kia, cuối cùng trong mắt của nàng cũng có sự dao động, không khỏi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cánh cửa khổng lồ mờ mịt huy hoàng ở bên trên bầu trời kia.
“Năm xưa xông vào cánh cửa này, mặc dù toàn thân đi ra, chứng nhận vạn đạo, thế nhưng đã trêu chọc đến rất nhiều phiền phức…”
“Nếu không phải ta đã đánh vỡ miếng ngọc thành mười ba khối để lại ở thế giới này, nguyền rủa điềm xấu đó cũng sẽ không phát tác…”
Nàng thầm nói nhỏ.
Năm xưa trước khi chân thân của nàng rời đi đã để lại một ý niệm, đồng thời chia Ngọc Hồng Trần mà hắn để lại thành mười ba khối.
Nghĩ đến việc bởi vì chân thân của nàng để lại ngọc hồng trần, cho nên khi đi trên con đường đó mới gặp phải điềm xấu…
Lúc này nguyền rủa điềm xấu khắp bầu trời đã hoá thành hải dương bao vây nàng.
Thế nhưng cho dù hải dương nguyền rủa điềm xấu kinh thiên kia đã hoá thành đôi mắt dữ tợn, khuôn mặt kinh khủng thì cũng không có cách nào đến gần người của nàng ba thước.
Bởi vì ở trong tay của nàng… Cuối cùng vẫn còn muốn khối ngọc tàn.
“Xảy ra chuyện gì? Tại sao nàng không chết…”
“Ngay cả chân thân của nàng cũng không thể chịu được điềm xấu nguyền rủa, thế nhưng lại không có cách nào phá vỡ được một ý niệm của nàng?”
“Không phải chứ… Loại nguyền rủa quỷ dị cấp bậc này, trên thế gian không có người nào có thể chống lại được… Một đạo tàn niệm của nàng thì có thể làm được gì?”
Trong lúc nhất thời, mấy con lão quỷ ở trên người của đạo nhân đều hai mặt nhìn nhau, giật mình.
Chuyện này đã vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn hắn.
“Không có cách nào, cho dù đạo tàn niệm này của nàng có thể ngăn cản được nguyền rủa và điềm xấu thì như thế nào? Nàng không phá được lực lượng của lọn tóc này, con đường Cửu Pháp đã bị lấp kín rồi.”
Đạo nhân lại lên tiếng.
Trong mắt của lão ta vẫn lạnh nhạt như cũ.
Lúc này, mục đích của lão ta tới đây chính là vì muốn cắt đứt con đường Cửu Pháp..
Còn về phần có thể tiêu diệt được tàn niệm của vị mang điểm cuối của vạn đạo hay không, thực ra cũng không quan trọng.
Mà giờ khắc này, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người đều có chút tuyệt vọng.
“Không… Cửu Pháp Tế Thế, làm sao có thể bị ngăn cản… Lẽ nào Chân Tổ Giới của chúng ta không có cách nào hoàn thành được Cựu Ước năm xưa hay sao? Ta không cam lòng.”
Cơ Vô Đạm ngửa mặt lên trời hét to.
“Làm sao lại như vậy được… Vị mang điểm cuối của vạn đạo đã bày ra bố cục muôn đời, thế nhưng cuối cùng lại có kết cục như vậy sao…”
Trong mắt của Xích Thiên Cương tràn đầy sự không cam lòng.
“Chỉ hận chúng ta quá yếu, quá yếu.”
Trưởng Tôn Bất Diệt nghiến răng nghiến lợi.
Không biết đã trải qua bao lâu, hôm nay thế giới này mới có thể nhìn thấy Cửu Pháp Tế Tế, thế nhưng ngày hôm nay tất cả lại đều bị một lọn tóc trấn áp hết hay sao?

Nhưng vào giờ khắc này.
Ở bên trên bầu trời bỗng nhiên có một thiếu nữ xuất hiện.
Cả người của nàng mặc váy trắng, dáng người thướt tha, tư thái kiêu ngạo, ở bên trong ống tay áo của nàng có bươm bướm bay lượn, bươm bướm phát ra ánh sáng bảy màu bao phủ lấy người của nàng, khiến cho tất cả mọi người đều không nhìn thấy rõ dung nhan của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận