Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2300: Vừa tục vừa cũ 3

Sau một lúc.
Lửa trại dần dần tan đi, các thôn dân quay trở về nhà đi ngủ.
Một đám đệ tử cũng đều đã uống say mèm.
Lý Phàm đứng dậy duỗi lưng một cái, sau đó ra tay ôm mấy người Nam Phong, Tử Lăng, Tô Bạch Thiển, Cung Nhã, Tâm Ninh quay về phòng.
Sau đó lại bắt đầu kéo các nam đệ tử.
“Lý Phàm… Ta giúp ngươi nhé.”
Vân Khê còn chưa hoàn toàn say mèm, lúc này cũng đi theo chân Lý Phàm đi kéo người.
Sau đó không lâu, cuối cùng bọn họ cũng kéo hết tất cả mọi người quay trở về phòng.
“Lý Phàm, ta còn có thể uống nữa… Uống thêm một chén nữa có được hay không…”
Vân Khê cười khúc khích.
Lý Phàm dìu nàng ngồi xuống, rót một chén trà nóng cho nàng, mỉm cười nói:
“Được, cụng ly.”
Vân Khê uống trà nóng, cười tươi nói:
“Rượu ngon… Rượu ngon…”
“Đúng rồi Đại Ma Vương, hồ điệp mà ngươi đưa cho ta có tên gọi là gì?”
“Ngươi vẫn chưa nói với ta…”
Vừa nói xong nàng không chờ Lý Phàm nói ra tên của hồ điệp thì đã nằm ngủ say ở bên trên bàn đá rồi.
Lý Phàm nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, nói nhỏ:
“Thực ra tên của những con bướm này đều rất kỳ quái…”
“Thử Nguyện, Thân Chấp, Nhược Khanh, Hữu Thủ, Quy Hứa, Lai Hồng, Nhật Trần.”
Hắn mỉm cười nói: “Những cái tên này thực sự rất là lộn xộn, không hề có một chút màu sắc đẹp đẽ nào cả, vừa tục vừa cũ…”
Nói xong, gió xuân se lạnh khẽ thổi qua khiến cho lòng người cũng cảm thấy lạnh lẽo, Lý Phàm nâng chén uống một mình, cười nói:
“Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch, duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh..."
(Tạm dịch lời Việt (của Hoàng Tạo, Tương Như):
Thánh hiền tên tuổi bặt đi,
Chỉ phường thánh rượu tiếng ghi muôn đời !)
Sau khi uống xong, Lý Phàm ôm Vân Khê quay trở về phòng, đắp chân cho nàng, còn ngồi ở bên cạnh một lúc lâu.

Mà lúc này dường như Vân Khê đang ở trong giấc mộng.
Nàng mơ một biển hoa, nàng đang bắt bươm bướm cùng với hắn ở bên trong biển hoa.
Bắt được thật là nhiều bươm bướm.
Nàng hỏi hắn, nhất định phải đi sao?
Hắn chỉ mỉm cười gật đầu.
“Những con bướm này đều do chúng ta cùng nhau bắt, ta tặng cho ngươi… Nuôi thật tốt, chờ ngươi quay trở về, đưa cho ta.”
Nàng mở miệng.
Hắn nhận lấy bươm bướm, bỗng nhiên đếm rồi nói:
“Tổng cộng có bảy con bướm, ta đặt tên cho chúng nó đi.”
“Ừm… Thử Nguyện, Thân Chấp, Nhược Khanh, Hữu Thủ, Quy Hứa, Lai Hồng, Nhật Trần.”
Nàng nở nụ cười: “Cái tên gì mà lộn xộn, không hề có một chút màu sắc đẹp đẽ nào, thật tục, thật cũ kỹ.”
Hắn cũng mỉm cười:
“Nhân sinh một đời, dù sao cũng phải mang dáng vẻ quê mùa một lần, tục khí một lần.”
Nói xong hắn liền rời đi luôn.
Nàng đứng nguyên tại chỗ, bỗng nhiên mỉm cười đến nước mắt tuôn rơi.
“Nếu như cuộc đời này thực sự có ngày trở về, nguyện nắm tay đi khắp thế gian… Thật tục, thật cũ…”

Trong giấc mộng, dường như khóe mắt của Vân Khê có một giọt nước mắt rơi xuống.
Lý Phàm nhẹ nhàng lau đi giúp nàng, nắm chặt tay của nàng đặt lên mép giường, nỉ non nói:
“Gặp phải ác mộng sao?”
“Đừng sợ, ta ở đây.”
Dường như nghe được giọng nói của hắn, vẻ thương tâm đau lòng ở giữa hai đầu lông mày của Vân Khê chợt biến mất, hóa thành một nụ cười ngọt ngào.

Ngày hôm sau.
Ánh sáng mặt trời mờ ảo trải khắp sơn thôn nhỏ.
Lập Xuân qua đi, tiết trời dần dần trở nên ấm áp, người cũng sẽ không nhớ nhung ổ chăn giống như ngày trước nữa.
Sáng sớm Lý Phàm cũng đã tỉnh lại.
Sau khi được những nữ đệ tử hầu hạ rửa mặt xong xuôi, Cung Nhã nấu bữa ăn sáng.
Ăn xong điểm tâm, Nam Phong nói:
“Sư phụ, lần này chúng ta đi ra ngoài tìm được một con đường… Có khả năng cần phải dùng đến mười hai bệnh nhân tâm thần ở trong thôn.”
Vị mang điểm cuối của vạn đạo lựa chọn ra mười hai bệnh nhân tâm thần, chính là ứng cử viên mà nàng dùng để xây dựng lại Luân Hồi.
Ngọc Hồng Trần đã từng tồn tại ở bên trong thức hải của bọn họ vô số năm tháng, cho nên mười hai bệnh nhân tâm thần này đều đã có được khí tức Luân Hồi rồi.
Có thể tiến thêm một bước chấp chưởng quyền bính Luân Hồi.
Mà hôm nay, tồn tại ở bên trên Cổ Lộ Cấm Kỵ đang mưu đoạt Luân Hồi…
Cho nên Nam Phong nghĩ, việc này nên nhanh chóng, không thể chậm trễ được.
Lý Phàm nghe vậy, trong lòng lập tức vui vẻ.
Ngày hôm qua hệ thống chó này mới tuyên bố nhiệm vụ, để cho mình tìm được kết cục cho mười hai bệnh nhân tâm thần này…
Nam Phong cũng đã tìm được con đường mới cho mười hai bệnh nhân tâm thần… Không phải rất đúng dịp hay sao?
Vẫn là những đệ tử này giúp sức cho hắn.
Lúc này hắn gật đầu nói:
“Rất tốt… Mười hai bệnh nhân tâm thần này cũng nên đi ra rồi.”
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
“Ừm… Trước hết để cho người yêu đánh cờ kia đi trước đi.”
Hắn nghĩ, người yêu đánh cờ hồi phục nhanh nhất, đã khỏi bệnh tâm thần phân liệt rồi, đi ra ngoài có lẽ sẽ không có vấn đề gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận