Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2603: Ra tay lần nữa.

Nhưng mà ngày hôm nay hắn ta nuốt vào một cây cỏ lại bị cỏ ăn ngược lại?
Đây là cái quỷ gì vậy?
Hơn nữa cho dù bản thân hắn ta là Đại Đế cũng đều không thể chịu đựng nổi loại cảm giác đau nhức bị cắn nuốt từng chút một này, lăn lộn kêu rên ở trên mặt đất.
Hắn ta cảm giác nếu như cứ tiếp tục như vậy, tính mạng của hắn ta sẽ thực sự bị bụi cỏ này hấp thụ hết.
Nhưng vào giờ khắc này.
Một ngón tay cái khổng lồ màu đen cuối cùng cũng tới.
Chỉ một thoáng, bên trên toàn bộ Thuỷ Hoả Đại Sơn, tất cả bỗng nhiên đều dừng lại.
Mặc Thiết còn đang lăn lộn khắp nơi ở trên mặt đất cũng bỗng nhiên ôm bụng không động đậy, khoé miệng đau đớn, vẻ mặt giống như tượng đá.
Hoả Đế hắc ám, Mộc Đế hắc ám còn đang giằng co với Mặc Tranh, lúc này cũng đứng im.
Toàn bộ tu giả đã đứng lên, ngọn lửa được sinh ra ở trong lòng cũng đều dừng lại.
Thanh Trần đứng sừng sững ở bên trong ngọn lửa nhân gian, Đạo Cảnh Địa bỗng nhiên không thể động đậy được, ngọn lửa đang rực cháy hừng hực bỗng giống như trở nên đóng băng.
Một chỉ này muốn gạt bỏ Thanh Trần.

Trong lúc ngọn lửa nhân gian được đốt lên ở bên trên Thuỷ Hoả Đại Sơn.
Sơn thôn nhỏ.
Buổi sáng, Lý Phàm còn buồn ngủ mà tỉnh lại, có lẽ ngày hôm qua đã hao phí công sức quá nhiều, cho nên hôm nay hắn dậy hơi muộn.
Đi ra tiểu viện, Cung Nhã cẩn thận hầu hạ Lý Phàm rửa mặt.
Bốn người Long Tử Hiên, Độc Cô Ngọc Thanh, Ngô Đại Đức, Tô Bạch Thiển quay trở về khiến cho tâm trạng của Lý Phàm trở nên rất tốt, Cung Nhã nấu cháo, hắn cũng ăn nhiều hơn một chút.
“Sư phụ, cái gì là ngọn lửa nhân gian?”
Ăn xong điểm tâm, Độc Cô Ngọc Thanh bỗng nhiên lên tiếng hỏi Lý Phàm.
Đêm qua, mặc dù bọn họ đang ở trong mộng, thế nhưng đã tới được cảnh giới Tiên Chủng rồi.
Long Tử Hiên gieo xuống Võ Đạo Thiên Tâm Liên, Độc Cô Ngọc Thanh gieo xuống Bất Tức Hỏa Thụ, Ngô Đại Đức gieo xuống Dong Kim Tổ Thụ.
Hiện tại bọn họ sẽ tiến vào cảnh giới tiếp theo, Thần Hỏa.
Mà Thần Hỏa cần người đi theo con đường Cấm Kỵ đốt lên ngọn lửa nhân gian.
Ngọn lửa nhân gian chính là ngọn lửa tín ngưỡng có thể chỉ dẫn cho tất cả mọi người ở trong thiên hạ đi theo.
Nếu như nói, Tức Nhưỡng, Bích Thủy, Sinh Mộc chỉ cần đi từng bước, đạt được Tức Nhưỡng tương ứng, đào móc đại dương mênh mông nước, gieo xuống Tiên Chủng thì có thể đi qua được, như vậy muốn bắt đầu được cảnh giới Thần Hỏa thì phải ngộ.
Có thể cảm ngộ được chân ý của ngọn lửa nhân gian, chuyện này rất quan trọng.
Chỉ có đốt lên ngọn lửa nhân gian, lợi dụng ngọn lửa nhân gian để đúc ra Mệnh Cung sinh mạng.
Cho nên bọn họ đều nhìn về phía Lý Phàm.
Lý Phàm nghe vậy có chút dừng lại, ngọn lửa nhân gian?
Từ khi nào mà Độc Cô Ngọc Thanh bắt đầu học triết học rồi?
Tuy nhiên đối với từ ngữ này, hắn ngược lại cũng không xa lạ gì, ngọn lửa nhân gian thực ra còn có một tên gọi khác, ngọn lửa tín ngưỡng.
“Ngọn lửa nhân gian chính là ngọn lửa tín ngưỡng, lòng tin của đương đại chính là ngọn lửa đương thế.”
“Ví dụ như có người từng thờ phụng lễ giáo, lễ giáo chính là ngọn lửa nhân gian, thế nhưng nếu như lễ giáo sụp đổ, ngọn lửa nhân gian cũng sẽ tắt, tất nhiên thiên hạ sẽ đại loạn.”
Lý Phàm giải thích một cách đơn giản.
Mấy người Độc Cô Ngọc Thanh như có điều suy nghĩ nói:
“Sư phụ, tín ngưỡng bậc nào mới có khả năng vĩnh hằng?”
Lý Phàm mỉm cười nói:
“Trên đời này không có chuyện gì là vĩnh hằng.”
“Thế giới này luôn luôn vận hành.”
“Tất cả đạo ũng chỉ là một cái giai đoạn, lòng người biểu hiện ra mà thôi, nếu như coi những đạo ấy là vĩnh hằng thì không khác gì mò trăng dưới đáy nước, bị thời đại bỏ rơi.”
“Cầu đạo ở bên ngoài không bằng tự hỏi lương tâm, so với tin thần thì không bằng tin mình.”
Lý Phàm nhẹ giọng lên tiếng.
Nghe vậy mấy người Độc Cô Ngọc Thanh chợt giật mình bừng tỉnh.
Cầu đạo ở bên ngoài không bằng tự hỏi lương tâm, so với tin thần thì không bằng tin mình!
“Không cần tìm kiếm đồ vật bên ngoài, ta phải tin vào lòng ta… Ta tin một kiếm này dẹp yên mọi chuyện trên thế gian, đây chính là ngọn lửa đại đạo của ta.”
Độc Cô Ngọc Thanh nói nhỏ.
Trong lòng của hắn, Thần Hoả bất ngờ được đốt lên.
“Võ đạo, cho dù dùng pháp không nào, chỉ cần vững tin bản thân liền có được ngọn lửa của bản thân…”
Long Tử Hiên cũng đang cảm ngộ.
“Cứu sống… Thuốc có thể giết người, cũng có thể cứu người, giết chết gian làm kẻ giết người, cứu thế gian làm kẻ cứu người, đây là ngọn lửa của ta.”
Tô Bạch Thiển nhắm hai mắt lại.
Mà Ngô Đại Đức chỉ cảm thấy đau đầu, hắn có chút ngẩn người, ngọn lửa tín ngưỡng? Cuối cùng người không biết văn hoá vẫn rất thiệt thòi, tại sao những từ ngữ này lại khó hiểu như vậy…
Trong lúc nhất thời, bọn họ đều hiểu rõ con đường của mình.
Mà Lý Phàm lại đi vào trong thư phòng, lấy ra bốn cái đèn.
Bốn cái đèn này không hề giống nhau, những chữ viết ký tự được điêu khắc ở bên trên… Dường như thuộc về tờ lịch treo tường Thánh Đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận